Bác sĩ ‘v/ô s/i/nh’ đỡ đ;ẻ cho vợ cũ, nhưng thằng bé giống hệt anh ta! nghe được câu trả lời anh mới hiểu hóa ra có bí mật đằng sau…

Bác sĩ ‘v/ô s/i/nh’ đỡ đ;ẻ cho vợ cũ, nhưng thằng bé giống hệt anh ta! nghe được câu trả lời anh mới hiểu hóa ra có bí mật đằng sau…

Trời mưa tầm tã. Những giọt nước đập lộp độp trên mái bệnh viện như báo hiệu một đêm dài đầy biến động. Trong phòng sinh, một người phụ nữ đang vật lộn với cơn đau đẻ, khuôn mặt nhợt nhạt vì kiệt sức. Cô không ngờ rằng người đỡ đẻ cho mình lại chính là người đàn ông mà cô từng yêu nhất – chồng cũ của cô.

Và anh cũng không ngờ rằng, khoảnh khắc bế đứa trẻ đỏ hỏn trên tay, cả thế giới của anh sẽ đảo lộn.

“Bác sĩ, thằng bé… giống anh quá”

Anh đứng lặng. Đôi mắt dán chặt vào đứa bé đang khóc oe oe trong vòng tay mình. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Khuôn mặt đứa trẻ—đôi mắt, sống mũi, thậm chí cả lúm đồng tiền bên má—tất cả đều phản chiếu hình ảnh của anh.

Anh quay sang nhìn vợ cũ. Cô đang nằm thở dốc, ánh mắt hoang mang khi thấy anh bất động.

“Anh… sao thế?” Cô thều thào.

Một giọng nói khác vang lên, xé tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng sinh.

“Trông thằng bé y hệt bác sĩ Hưng nhỉ?” Một y tá buột miệng.

Không ai nhận ra bàn tay đang cầm hồ sơ bệnh án của Hưng khẽ run.

Không thể nào.

Anh vô sinh.

“Tôi muốn xét nghiệm ADN”

Một tuần sau, kết quả xét nghiệm khiến Hưng gần như quỵ xuống.

Anh là cha ruột của đứa trẻ.

Không một lời giải thích hợp lý nào có thể biện minh cho điều này, ngoại trừ một sự thật duy nhất: suốt bao năm qua, anh đã bị lừa dối.

Đêm đó, Hưng lái xe thẳng đến nhà vợ cũ – giờ đã là mẹ của con anh. Cô vừa ru con ngủ xong, chưa kịp thay bộ váy lấm lem thì đã nghe tiếng gõ cửa dồn dập.

Cô mở cửa, chưa kịp nói gì, Hưng đã giơ tờ xét nghiệm lên trước mặt cô.

“Tại sao?” Giọng anh khàn đặc.

Cô sững người. Nhìn xuống tờ giấy. Đọc dòng chữ chứng minh Hưng là cha của con cô. Bàn tay cô siết chặt vạt áo.

“Em tưởng anh sẽ không bao giờ biết…”

“Biết cái gì?” Anh cười nhạt, nhưng mắt lại đầy đau đớn.

Một cơn gió lạnh lùa vào căn phòng nhỏ. Giữa ánh đèn mờ ảo, cô cúi mặt xuống, đôi mắt long lanh nước.

“Hai năm trước… em đã tráo kết quả xét nghiệm của anh.”

Tim Hưng như bị ai bóp nghẹt.

“Cái gì?”

Cô nắm chặt vạt váy, giọng run rẩy.

“Khi chúng ta kết hôn, anh quá bận rộn với công việc. Anh luôn nói sau này sẽ có con, nhưng chưa bao giờ thực sự dành thời gian cho em. Em đã quá lo sợ… lo rằng chúng ta sẽ không thể có con, lo rằng anh sẽ bỏ mặc em. Vì vậy, khi bác sĩ thông báo rằng sức khỏe sinh sản của anh có vấn đề, em đã nhờ người đổi kết quả. Em nghĩ nếu anh tin rằng mình vô sinh, anh sẽ buông tay em, để em tìm một người có thể cho em một gia đình thực sự…”

Hưng lùi lại một bước, như thể vừa bị một cú đấm trời giáng.

“Vậy là em đã ép anh ly hôn… trong khi anh không hề vô sinh?”

Cô gật đầu, nước mắt rơi lã chã.

“Nhưng em không ngờ… em lại mang thai con anh.”

Không khí trong phòng như đông cứng lại.

“Anh đã mất những gì?”

Hưng siết chặt bàn tay, móng tay gần như cắm vào da thịt.

“Em có biết em đã làm gì không? Em đã lấy đi của anh bao nhiêu thứ? Hai năm qua, anh đã sống trong suy nghĩ rằng mình là một kẻ khiếm khuyết. Anh đã từ bỏ quyền làm cha vì một lời nói dối!”

Giọng anh nghẹn lại.

Cô khóc nấc, hai tay ôm lấy mặt. “Em xin lỗi… Em sai rồi… Nhưng em cũng đã mất anh…”

Hưng nhìn cô, ánh mắt đong đầy nỗi đau. Đứa trẻ nằm trong nôi khẽ cựa mình, như vô thức cảm nhận được sự căng thẳng giữa hai người.

Anh bước đến, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên lồng ngực nhỏ bé của con trai mình. Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh.

Anh có thể tha thứ không?

Anh có thể quay lại không?

Không ai có thể trả lời được câu hỏi ấy ngoài chính trái tim anh.

Đêm hôm ấy, Hưng rời khỏi căn hộ mà không nói một lời. Trời vẫn mưa, như cái đêm anh bế con trai trên tay lần đầu tiên.

Có lẽ, thời gian sẽ trả lời cho tất cả.

Hưng lái xe qua những con đường vắng, mặc cho mưa quất vào kính chắn gió. Trong đầu anh, từng câu nói của cô vẫn vang vọng.

“Anh sẽ buông tay em, để em tìm một người có thể cho em một gia đình thực sự…”

Một gia đình thực sự. Nhưng ai mới là người đã phá vỡ gia đình ấy?

Anh không phải một người hoàn hảo, anh biết. Công việc bận rộn, những ca phẫu thuật kéo dài, những đêm anh bỏ mặc cô một mình trong căn nhà trống… Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng điều đó sẽ khiến cô đi đến bước đường cùng, khiến cô dối trá để đẩy anh ra khỏi cuộc đời cô.

Vậy mà, sau tất cả, đứa trẻ ấy vẫn là con anh. Một giọt máu của anh. Một sinh mệnh anh không hề hay biết suốt hơn chín tháng qua.

Anh dừng xe trước một công viên nhỏ. Hồi còn yêu nhau, đây là nơi anh và cô thường ngồi trên ghế đá, uống ly trà sữa mà cô thích, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại. Những ký ức ấy giờ đây chỉ khiến tim anh nhói đau.

Bỗng điện thoại rung lên. Là một tin nhắn.

Anh có thể đến không? Con đang khóc.

Hưng nhìn dòng tin nhắn trên màn hình. Một cảm xúc khó tả trào lên trong lòng.

Anh không biết liệu mình đã tha thứ hay chưa. Anh không biết liệu mình có thể quay lại hay không. Nhưng có một điều anh chắc chắn: đứa trẻ ấy cần anh.

Không do dự, Hưng quay đầu xe, trở về nơi có con anh đang chờ.