Cặp đôi vừa cưới được 1 ngày thì gặp bi kịch k;inh h;oàng…

Minh và Vy gặp nhau lần đầu vào một chiều mưa tầm tã. Hôm ấy, Vy quên mang ô, đứng nép vào mái hiên một quán cà phê nhỏ, nhìn những dòng nước trút xuống lòng đường. Minh bước đến, tay cầm một chiếc ô xanh, ánh mắt anh nhìn cô đầy do dự.

  • “Em có muốn đi nhờ ô không?” – Giọng anh trầm ấm vang lên giữa tiếng mưa.

Vy thoáng ngạc nhiên, rồi bật cười:

  • “Anh không sợ em là người xấu sao?”

  • “Anh nghĩ một cô gái thích ngắm mưa không thể là người xấu được.”

Và thế là từ đó, họ bước vào cuộc đời nhau.

Những tháng ngày thanh xuân trôi qua trong những buổi hẹn hò giản dị, những lần cãi vã vì những điều nhỏ nhặt, rồi lại làm lành bằng một ly trà sữa hoặc một cái ôm bất ngờ từ phía sau.

Minh là một chàng trai trầm tính, nhưng luôn âm thầm bảo vệ Vy theo cách riêng của mình. Vy thì lí lắc, thích trêu chọc Minh, nhưng cô luôn biết rằng dù thế nào, anh cũng sẽ là người đứng sau cô, che chở mọi bão giông.

Rồi ngày Minh cầu hôn cô cũng đến, vào một buổi chiều hoàng hôn bên bờ biển. Anh đã chuẩn bị một bài phát biểu dài, nhưng khi quỳ xuống trước mặt cô, anh lại chỉ nói vỏn vẹn:

  • “Làm vợ anh nhé?”

Vy bật cười, nước mắt lăn dài.

  • “Anh cầu hôn gì mà đơn giản thế?”

  • “Vì anh muốn mỗi ngày sau này đều đơn giản mà hạnh phúc như vậy.”

Và cô đồng ý.

Những tưởng cuộc sống sau hôn nhân sẽ là một chuỗi ngày dài hạnh phúc, nhưng chỉ 30 phút sau khi chính thức thành vợ chồng, định mệnh lại đẩy họ vào một bi kịch không ai ngờ tới…

Chiếc xe hoa lao nhanh trên con đường về khu resort ven biển, nơi Minh và Vy sẽ tận hưởng tuần trăng mật. Cả hai vẫn còn lâng lâng trong niềm hạnh phúc khi vừa chính thức trở thành vợ chồng sau bao năm yêu nhau. Vy nép đầu vào vai Minh, mỉm cười hạnh phúc.

Nhưng chỉ trong tích tắc, một chiếc xe tải mất lái lao đến. Tiếng phanh rít lên chói tai, rồi một cú va chạm kinh hoàng…

Vy mở mắt, toàn thân đau nhói. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, cô nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện. Ký ức về vụ tai nạn ùa về, tim cô thắt lại.

  • “Minh đâu?” – Vy bật dậy, nhưng cơn đau khiến cô gục xuống giường.

Mẹ chồng cô đang ngồi bên cạnh, gương mặt hốc hác.

  • “Minh vẫn còn sống… nhưng…”

Chỉ hai chữ “nhưng” đó thôi cũng khiến Vy run rẩy. Cô lao ra khỏi giường, chạy về phía phòng bệnh của Minh.

Minh nằm đó, đầu quấn băng trắng, ánh mắt mở to nhìn cô. Nhưng khi Vy nắm lấy tay chồng, giọng cô nghẹn lại.

  • “Minh… em đây… Vy đây!”

Minh nhìn cô chăm chú, rồi chậm rãi lắc đầu:

  • “Xin lỗi… cô là ai?”

Cú sốc quá lớn khiến Vy gần như ngã quỵ. Minh bị chấn thương não, mất hoàn toàn ký ức về cô. Anh không nhớ lễ cưới, không nhớ tình yêu của họ, không nhớ lời thề ước cách đây chưa đầy một ngày.

Bác sĩ nói rằng có thể Minh sẽ phục hồi, nhưng cũng có khả năng anh sẽ không bao giờ nhớ lại.

Những ngày sau đó, Vy kiên trì ở bên Minh. Cô kể lại từng kỷ niệm, từ lần đầu gặp nhau dưới cơn mưa năm ấy, cho đến những khoảnh khắc ngọt ngào khi anh cầu hôn cô bên bờ biển. Nhưng Minh chỉ mỉm cười lịch sự, như một người xa lạ.

Tệ hơn, mẹ Minh lại khuyên Vy từ bỏ:

  • “Nếu nó không nhớ con, có khi… duyên phận hai đứa đã hết.”

Nhưng Vy không chấp nhận điều đó.

Một tháng sau khi xuất viện, Minh trở lại nhà nhưng anh không còn là Minh mà Vy từng yêu. Anh trở nên xa cách, dè dặt.

Vy cố gắng tạo lại những khoảnh khắc ngày xưa: cùng anh đi dạo nơi họ từng hẹn hò, nấu những món ăn anh thích… Nhưng Minh vẫn lạnh lùng.

  • “Vy, đừng cố ép anh phải yêu em.” – Minh nói thẳng một ngày nọ.

Trái tim Vy tan nát. Nhưng cô không bỏ cuộc.

Cho đến một hôm, Minh tìm thấy một chiếc hộp nhỏ trong phòng – bên trong là những bức thư Vy từng viết cho anh, những tấm ảnh chụp lén khoảnh khắc anh ngủ quên trên bàn làm việc, và cả chiếc nhẫn cưới anh đã chọn cho cô.

Có điều gì đó lạ lẫm nhưng thân thuộc trong tim Minh. Một cảm giác mất mát mà anh không thể gọi tên.

Một buổi chiều, Vy dẫn Minh đến bãi biển nơi anh đã cầu hôn cô.

  • “Ngày đó, anh đã nói gì với em?” – Vy hỏi, mắt ngân ngấn nước.

Minh im lặng. Một cơn đau nhói lên trong đầu anh. Những hình ảnh chớp nhoáng hiện ra – một cô gái trong váy trắng, gió biển thổi tung mái tóc, giọng cười quen thuộc vang lên…

  • “Anh đã nói…” – Minh bỗng lẩm bẩm.

Vy nín thở chờ đợi.

  • “… Anh muốn cùng em đi hết cuộc đời này.”

Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má Vy.

Minh quay sang nhìn cô, lần đầu tiên từ sau vụ tai nạn, ánh mắt anh ngập tràn cảm xúc.

  • “Vy… Anh nhớ ra rồi!”

Cô nhào vào lòng Minh, ôm chặt lấy anh. Và lần này, Minh cũng ôm cô thật chặt, như thể anh sợ mất cô thêm một lần nữa.