Một cơn gió nhẹ thoảng qua giữa những khóm hoa trắng muốt dọc theo lối vào căn biệt thự nguy nga. Không gian tràn ngập hương trầm hương nhè nhẹ, tạo nên một bầu không khí vừa trang trọng vừa nặng nề. Những tiếng nói chuyện rì rầm, ánh mắt dò xét, tất cả tập trung vào tang lễ của ông Hoàng Thế Khanh – một triệu phú quyền lực vừa qua đời.
Bên trong, gia đình ông Khanh ngồi thành hàng nghiêm trang. Người vợ với khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt phảng phất nỗi u buồn nhưng căng cứng. Bà né tránh mọi ánh nhìn, chỉ thỉnh thoảng gật đầu đáp lễ khách viếng. Bên cạnh bà là những người con trưởng thành, ăn mặc lịch lãm nhưng ánh mắt chất chứa những toan tính hơn là nỗi buồn thương thực sự. Những lời thì thầm về chuyện tranh giành quyền thừa kế lấn át cả không khí tang tóc.
Giữa lúc ấy, một cậu bé gầy gò bất ngờ xuất hiện, ôm trong tay một đứa trẻ nhỏ bé. Bộ quần áo cậu mặc đã cũ sờn, đôi giày rách nát dính đầy bụi bẩn. Ban đầu, không ai để ý đến sự xuất hiện của cậu, nhưng khi cậu tiến sâu vào bên trong, những ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía hai hình hài nhỏ bé ấy. Không khí dần lặng xuống, tiếng xì xào bắt đầu vang lên. Một đám tang sang trọng lại có sự xuất hiện của một cậu nhóc nghèo khổ, ôm theo một đứa trẻ sơ sinh? Người thì nhăn mặt khó chịu, kẻ thì cười khẩy đầy khinh miệt.
Cậu bé không nao núng, tiến thẳng đến trước di ảnh của ông Khanh. Không quỳ lạy, không khóc thương, cậu chỉ đứng lặng, đôi mắt ngấn nước nhưng đầy quyết tâm. Và rồi, cậu cất giọng run run nhưng rõ ràng:
“Con xin lỗi vì đến muộn, nhưng con đến đây để đòi lại công bằng cho đứa bé này. Nó là máu mủ của ông Hoàng Thế Khanh.”
Những tiếng xôn xao ngay lập tức bùng lên. Không ai tin vào tai mình. Gia đình ông Khanh sững sờ, còn những vị khách bắt đầu bàn tán. Người con trai trưởng của ông Khanh lập tức giận dữ quát lên:
“Mày nói nhảm cái gì đấy? Ba tao làm gì có con riêng?”
Người vợ ông Khanh nắm chặt tay vịn ghế, giọng nói sắc bén:
“Cậu bé, ai bảo cậu đến đây? Ai sai cậu nói những lời này?”
Cậu bé không hề nao núng, nhìn thẳng vào bà:
“Không ai sai bảo cháu cả. Cháu đến vì lời hứa. Ông ấy từng cứu mạng cháu, và ông ấy từng nói sẽ không quay lưng với người thân của mình. Cháu đến để bảo vệ em trai cháu.”
Đứa trẻ trong tay cậu bé bất ngờ khóc ré lên, dường như cảm nhận được sự căng thẳng xung quanh. Cậu bé cố dỗ dành rồi nhìn thẳng vào gia đình ông Khanh:
“Cháu không đến đây để xin xỏ hay lừa gạt ai. Cháu có bằng chứng. Nếu không tin, xin hãy để xét nghiệm ADN chứng minh sự thật.”
Luật sư của gia đình bước lên, giọng lạnh tanh:
“Nhóc con, cháu có biết những lời nói của mình có thể bị xem là vu khống không? Nếu không có bằng chứng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Cậu bé không chùn bước:
“Cháu biết. Nhưng cháu tin vào sự thật. Ông ấy đã từng cứu mạng cháu, từng hứa sẽ không quay lưng với những gì thuộc về ông. Và bây giờ cháu đến đây để thực hiện điều ông ấy chưa kịp làm.”
Một trong những người con trai khác của ông Khanh bật dậy, ánh mắt giận dữ:
“Mày tưởng chỉ cần nói vài câu là có thể bước vào đây, phá hoại gia đình tao sao? Mày có biết hậu quả của việc này không?”
Cậu bé nắm chặt tay, hít một hơi sâu:
“Cháu không phá hoại gì cả. Nếu ông ấy không phải là cha của đứa bé này, vậy thì các người có gì phải sợ? Nếu các người thật sự tin rằng ông ấy không có con riêng, vậy hãy để xét nghiệm chứng minh đi!”
Sự im lặng bao trùm. Người vợ của ông Khanh nhìn đứa bé đỏ hỏn với ánh mắt phức tạp. Cuối cùng, bà hít sâu và ra lệnh:
“Sắp xếp một cuộc xét nghiệm ADN. Nếu đúng, chúng ta sẽ bàn bạc lại. Nếu sai, thằng bé này sẽ phải trả giá.”
Ngày hôm sau, kết quả xét nghiệm được công bố. Toàn bộ gia tộc Khanh chấn động khi biết rằng đứa bé thực sự là con ruột của ông Khanh. Những lời bàn tán biến thành sự phẫn nộ. Người con trai trưởng giận dữ, một số thành viên gia đình bắt đầu tìm cách chối bỏ sự thật. Nhưng tất cả đã quá muộn.
Bằng chứng không thể chối cãi. Luật sư trịnh trọng tuyên bố:
“Theo di chúc, nếu có con ruột chưa được công nhận, quyền thừa kế sẽ được điều chỉnh lại. Bé Dao – đứa trẻ này – sẽ có quyền thừa hưởng tài sản.”
Không khí trong biệt thự trở nên nặng nề. Một số người ngất xỉu vì sốc, những kẻ khác tức giận đập bàn. Nhưng giữa sự hỗn loạn đó, cậu bé ôm chặt em trai mình, đôi mắt ánh lên sự kiên định. Cậu không cần tiền, không cần danh vọng. Cậu chỉ cần bé Dao được công nhận.
Và cuối cùng, sự thật đã chiến thắng. Bé Dao được thừa nhận là con ruột của ông Khanh. Gia tộc giàu có buộc phải đối mặt với thực tế, dù muốn hay không.
Trời sáng dần, ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ biệt thự. Cậu bé nhìn đứa em nhỏ trong vòng tay, khẽ mỉm cười. Cậu đã giữ được lời hứa. Cậu đã bảo vệ em mình. Và dù tương lai còn nhiều khó khăn, cậu biết mình sẽ không còn đơn độc.
Một chương mới đã mở ra.