Anh thanh niên cho người phụ nữ lạ qua đêm trong nhà nửa đêm cô đề nghị 1 việc… cuộc đời anh cũng thay đổi từ đây…

Trời mưa xối xả. Giữa đêm khuya tĩnh mịch, anh Thanh, một chàng trai độc thân sống trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô, nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập. Ban đầu, anh tưởng mình nghe nhầm, nhưng âm thanh ấy lại vang lên lần nữa, khẩn thiết và đầy vội vã.

Anh đứng dậy, bước chậm rãi ra cửa, lòng có chút đề phòng. Đã khuya thế này, ai còn đến nhà anh? Khi cánh cửa mở ra, anh bất giác sững người.

Trước hiên nhà, một người phụ nữ lạ đang đứng đó, quần áo ướt sũng, mái tóc bết lại, từng giọt nước mưa nhỏ xuống nền đất ướt nhẹp. Cô run rẩy, hai tay ôm lấy cánh tay mình như cố tìm chút hơi ấm. Ánh mắt cô có chút hoảng loạn, vừa khẩn cầu, vừa sợ hãi.

  • “Anh… có thể cho tôi trú tạm một đêm không?” – Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng mang theo chút run rẩy.

Thanh do dự. Cô là ai? Tại sao lại lang thang giữa đêm mưa gió thế này? Một loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu anh. Nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi, ánh mắt van nài ấy, anh không nỡ từ chối.

  • “Vào đi. Tôi lấy khăn và đồ khô cho cô thay.”

Cô gái như trút được gánh nặng, khẽ cúi đầu cảm ơn rồi bước vào. Mùi hương thoang thoảng của cô hòa lẫn với mùi mưa ẩm ướt khiến Thanh cảm thấy có chút gì đó khó tả.

Anh nhanh chóng đưa cho cô một chiếc khăn bông, cùng một bộ quần áo sạch.

  • “Quần áo của tôi hơi rộng, nhưng cô cứ mặc tạm.”

Linh – cô gái lạ mặt – nhận lấy, đôi bàn tay có chút run. Sau khi thay đồ, cô ngồi xuống ghế, ôm chặt cốc trà nóng mà Thanh đưa cho, khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó.

  • “Cô tên gì?” – Thanh hỏi, phá vỡ sự im lặng.

Cô ngước lên nhìn anh, rồi khẽ đáp:

  • “Tôi… tôi là Linh.”

  • “Sao cô lại ở ngoài đường vào giờ này?”

Linh cúi mặt, siết nhẹ cốc trà trong tay. Một khoảng im lặng ngắn trôi qua, rồi cô nói khẽ:

  • “Tôi đang tìm một người…”

Thanh cau mày. Có điều gì đó không ổn. Nhưng nhìn cô lúc này, anh biết có hỏi thêm cũng chẳng có kết quả. Anh quyết định chờ đến sáng, có lẽ khi ấy cô sẽ sẵn sàng nói ra sự thật.

Sáng hôm sau, Linh vẫn chưa có ý định rời đi. Cô rụt rè đề nghị:

  • “Anh có thể giúp tôi một việc không?”

  • “Việc gì?” – Thanh tò mò.

  • “Tôi đang tìm gia đình của mình. Tôi bị thất lạc từ nhỏ.”

Thanh sững sờ. Một người phụ nữ trẻ đẹp như cô, tại sao lại bị thất lạc gia đình?

  • “Cô có manh mối gì không?”

  • “Chỉ có tấm hình này…”

Linh lấy từ túi áo ra một bức ảnh cũ, trong đó là hình một gia đình ba người: một bé gái khoảng năm tuổi đứng giữa cha mẹ. Nhìn kỹ, Thanh chợt nhận ra… người đàn ông trong ảnh trông rất quen.

  • “Khoan đã… Người này trông giống chú Tư – ông chủ tiệm tạp hóa ở đầu làng tôi!”

Linh lập tức nắm chặt tay Thanh:

  • “Thật sao? Anh có thể đưa tôi đến gặp ông ấy không?”

Thanh dẫn Linh đến cửa tiệm. Chú Tư, một người đàn ông đã có tuổi, đang sắp xếp hàng hóa. Khi nhìn thấy Linh, ông khựng lại. Đôi mắt già nua mở to, bàng hoàng:

  • “Trời ơi… Con gái tôi?”

Linh bật khóc, vội chạy đến ôm chầm lấy ông.

  • “Ba… Là con đây… Con là Linh đây!”

Hóa ra, năm xưa, gia đình Linh gặp tai nạn khi đi du lịch. Linh bị lạc, được một cặp vợ chồng khác nhận nuôi nhưng họ lại qua đời sớm, khiến cô bơ vơ suốt những năm tháng trưởng thành. Suốt thời gian qua, chú Tư vẫn tìm kiếm con gái nhưng vô vọng…

Giờ đây, sau bao nhiêu năm xa cách, họ cuối cùng cũng đoàn tụ nhờ bức ảnh Linh mang theo

Sau cuộc đoàn tụ, Linh quyết định ở lại ngôi làng để chăm sóc cha mình. Trong thời gian đó, cô và Thanh ngày càng thân thiết. Thanh không chỉ giúp cô hòa nhập với cuộc sống mới mà còn luôn bên cạnh động viên, bảo vệ cô.

Một ngày nọ, khi cả hai đứng dưới gốc cây cổ thụ trong làng, Linh bẽn lẽn nói:

  • “Anh Thanh này… Nếu không có anh, có lẽ em đã không tìm được gia đình. Em… thật sự rất biết ơn anh.”

Thanh cười hiền:

  • “Vậy cô định cảm ơn tôi thế nào đây?”

Linh nhìn anh, đôi mắt long lanh. Cô khẽ hít một hơi sâu, rồi bất ngờ kiễng chân đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ.

  • “Thế này… đủ chưa?”

Tim Thanh như ngừng đập. Anh nhìn Linh, rồi bật cười:

  • “Chưa đủ. Tôi nghĩ… cô phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời mới được!”

Cả hai bật cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.