Tôi năm nay 25 tuổi, nhưng trái tim lại rẽ sang một hướng mà có lẽ không ai có thể hiểu được. Tôi đem lòng yêu một người đàn ông gần 70, người mà tôi đã chăm sóc suốt thời gian qua. Ông yếu lắm, từng bước đi đều cần tôi dìu, từng bữa ăn đều phải có người đút. Nhưng tôi yêu ông, một tình yêu mà dù có trái ngang, tôi vẫn không hối hận.
Ngày chúng tôi quyết định đến với nhau, tôi biết mọi người sẽ phản đối, nhưng không ngờ sự phản đối lại dữ dội đến vậy. Các con gái của ông – những người phụ nữ tuổi trung niên – nhìn tôi như một kẻ đào mỏ, một kẻ chỉ chờ ông trút hơi thở cuối cùng để chiếm đoạt tài sản.
“Cô nghĩ cô là ai? Cô đang lợi dụng ba tôi đúng không?” Một người trong số họ hét lên.
“Chúng tôi không bao giờ chấp nhận chuyện này!” Một người khác gằn giọng.
Tôi cố gắng giải thích, nhưng tất cả những gì họ thấy chỉ là sự ích kỷ của tôi. Họ không tin tôi yêu ông thật lòng.
Rồi một ngày, tôi phát hiện mình mang thai. Tôi đã nghĩ điều này có thể khiến mọi người nhìn nhận lại tình yêu của chúng tôi. Nhưng không, khi biết tin, họ càng tức giận hơn.
“Đứa bé này không thể tồn tại! Nó là nỗi nhục của gia đình tôi!”
“Cô không xứng đáng sinh ra đứa con của ba tôi!”
Những lời nói đó như dao cứa vào tim tôi. Nhưng tôi vẫn giữ vững niềm tin của mình. Tôi giữ lại con, vì đó là kết tinh tình yêu của tôi và ông.
Đến ngày tôi sinh, mọi chuyện còn tệ hơn. Đám con gái ông kéo đến bệnh viện, nhìn đứa trẻ đỏ hỏn trong vòng tay tôi rồi quay ngoắt bỏ đi. Họ không thèm nhìn nó lấy một giây.
Hàng xóm cũng kéo đến. Có người chỉ trỏ, có người xì xào bàn tán:
“Con bé này đúng là hết thuốc chữa! Trẻ đẹp thế mà lại đi đẻ con cho một ông già bảy chục tuổi!”
“Trời ơi, nhìn đứa bé xem, không biết nó sẽ lớn lên thế nào nữa…”
Tôi ôm con vào lòng, nước mắt rơi không ngừng. Tôi biết rằng mình đã chọn con đường gian nan, nhưng chưa bao giờ tôi hối hận. Bởi trong mắt ông, trong vòng tay ông, tôi cảm nhận được tình yêu thật sự. Dù bị cả thế giới quay lưng, tôi vẫn sẽ bảo vệ đứa trẻ này, bảo vệ tình yêu của đời mình.
Vậy đó, tình yêu của tôi có thể không giống bất kỳ ai, nhưng nó thật và không ai có quyền chối bỏ nó.
Một đêm nọ, khi tôi đang ru con ngủ, ông nắm lấy tay tôi, giọng yếu ớt:
“Em à… Anh xin lỗi… vì đã để em chịu khổ…”
Tôi bật khóc, lắc đầu liên tục.
“Không! Ông đừng nói vậy… Em không khổ! Em chỉ cần ông thôi!”
Ông nở một nụ cười mệt mỏi, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Tôi biết, ông đã rất mãn nguyện khi có tôi bên cạnh. Nhưng rồi, sáng hôm sau, ông ra đi, nhẹ nhàng như một giấc mơ.
Đám tang ông diễn ra trong sự lạnh lẽo của gia đình. Các con gái ông đến, nhưng không ai nhìn tôi hay đứa con của chúng tôi. Họ coi tôi như một người xa lạ, như một vết nhơ trong cuộc đời cha họ.
Sau khi chôn cất ông, họ đến trước mặt tôi, không một lời chia buồn, chỉ là những câu nói sắc bén như dao:
“Bây giờ, cô không còn lý do gì để ở lại nữa.”
“Cô và đứa bé… hãy đi đi.”
Tôi cười cay đắng, bế con lên, quay lưng rời khỏi ngôi nhà nơi tôi đã từng nghĩ sẽ là tổ ấm của mình.
Có lẽ, cuộc đời tôi và con sẽ còn rất nhiều khó khăn. Nhưng tôi tin, dù không còn ông bên cạnh, tôi vẫn sẽ mạnh mẽ sống tiếp, vì tôi biết, ở nơi nào đó, ông vẫn luôn dõi theo mẹ con tôi, với tất cả tình yêu thương.