Minh Anh run rẩy bước vào bệnh viện giữa cơn mưa bão. Những cơn đau dữ dội cứ thế kéo đến, nhắc nhở cô rằng giây phút lâm bồn đã đến. Cô ôm bụng, hơi thở gấp gáp, cố gắng lê từng bước đến quầy tiếp nhận. Nhân viên y tế lập tức đưa cô vào phòng sinh.
Minh Anh đã chuẩn bị tinh thần cho lần vượt cạn này. Cô biết, chỉ có một mình. Một năm trước, cô và Khải – chồng cũ – đã ly hôn sau nhiều năm chung sống mà không có con. Anh mong muốn có một gia đình trọn vẹn, nhưng sự chờ đợi dài đằng đẵng đã khiến tình yêu phai nhạt. Cô chấp nhận ra đi, không oán trách, không níu kéo.
Những cơn đau mỗi lúc một mạnh hơn, mồ hôi túa ra trên trán. Một bóng dáng quen thuộc bước vào phòng sinh khiến cô chết lặng. Người bác sĩ đỡ đẻ cho cô chính là Khải.
Khải cũng sững sờ khi nhìn thấy Minh Anh. Anh không ngờ người phụ nữ sắp sinh lại là cô – người anh từng yêu tha thiết, người anh đã rời xa vì nghĩ rằng giữa họ không thể có con. Trong giây lát, cả hai chỉ biết nhìn nhau, vô số cảm xúc vỡ òa nhưng không ai nói lời nào.
“Cố lên! Hít sâu, thở đều!” – Giọng anh vang lên, không còn là của một người chồng cũ mà là của một bác sĩ đang cố hết sức giúp bệnh nhân của mình. Minh Anh gào lên, dốc hết sức lực cho lần sinh nở này.
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên giữa căn phòng. Minh Anh òa khóc, còn Khải đứng lặng người nhìn đứa bé trong tay. Gương mặt nhỏ nhắn, chiếc mũi cao, ánh mắt ấy… tất cả đều quá đỗi quen thuộc. Trái tim Khải run lên bần bật.
Đứa bé… giống anh như đúc.
Cả căn phòng như chìm vào tĩnh lặng. Minh Anh nhìn con, rồi ngước mắt lên nhìn Khải. Cô không nói gì, nhưng trong đôi mắt ngấn lệ của cô chứa đựng hàng vạn điều không thể diễn tả thành lời.
“Minh Anh… chuyện này là sao?” – Khải khẽ hỏi, giọng nói run rẩy.
Minh Anh quay mặt đi, nước mắt lặng lẽ lăn dài. Có những điều cô đã định giữ mãi trong lòng, nhưng số phận dường như muốn cô đối diện với sự thật. Đứa con này… là kết tinh của cuộc hôn nhân mà anh đã từ bỏ, là minh chứng cho tình yêu mà cô vẫn luôn gìn giữ.
Khải nhìn người phụ nữ trước mặt, rồi nhìn đứa trẻ trên tay mình. Một cơn bão vừa quét qua lòng anh – cơn bão còn dữ dội hơn cả đêm mưa ngoài kia.
“Em đã định nói với anh chưa?” – Khải hỏi, giọng anh trầm xuống.
Minh Anh cười nhạt, ánh mắt xa xăm. “Có ý nghĩa gì không? Chúng ta đã ly hôn rồi.”
Khải siết chặt bàn tay. “Anh đã nghĩ rằng em không thể mang thai, rằng chúng ta không thể có con… Nhưng bây giờ… Làm sao em lại một mình chịu đựng tất cả thế này?”
Minh Anh nhìn xuống gương mặt bé nhỏ đang ngủ yên trong lòng. Cô khẽ vỗ về con. “Bởi vì lúc anh rời đi, em mới phát hiện mình có thai. Khi ấy, em đã định báo cho anh, nhưng rồi… em lại không dám. Em không muốn anh quay lại vì trách nhiệm.”
Khải hít sâu, trái tim anh nhói lên. Anh nhìn Minh Anh, nhìn đứa con của họ, rồi khẽ cúi đầu. “Anh đã sai… Minh Anh, anh đã sai rồi.”
Minh Anh nhắm mắt lại, giọt nước mắt khẽ rơi. Bên ngoài, cơn mưa đã dần tạnh, nhưng bão lòng trong cô và Khải vẫn chưa thể ngừng ngay lập tức. Phía trước họ là một con đường không ai đoán định được, nhưng ít nhất, đêm nay, họ đã tìm lại được một phần của nhau.