Ngày cưới của tôi và chị gái song sinh diễn ra trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. Hai chị em sinh đôi cưới chung một người đàn ông, điều tưởng chừng chỉ có trong những câu chuyện viễn tưởng lại xảy ra trong thực tế. Nhưng sự thật đằng sau không hề đơn giản.
Chúng tôi – An và Lan, hai chị em giống nhau như hai giọt nước, từ nhỏ đã luôn làm mọi thứ cùng nhau. Nhưng không ai ngờ rằng ngay cả việc kết hôn cũng không ngoại lệ. Người đàn ông mà chúng tôi lấy làm chồng – Khải, lại là người mà cả hai cùng yêu từ thời đại học.
Khải từng yêu chị Lan trước, nhưng khi biết tôi cũng có tình cảm với anh, chị đã chủ động rút lui. Tuy nhiên, số phận trớ trêu, sau nhiều năm xa cách, chị lại gặp lại Khải khi tôi và anh đang chuẩn bị kết hôn. Tình cảm tưởng đã lụi tàn lại bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Trớ trêu thay, Khải cũng chưa bao giờ quên chị.
Những tưởng chuyện tình tay ba này sẽ kết thúc trong đau khổ, nhưng không – một thỏa thuận điên rồ được đưa ra: Chúng tôi cùng cưới Khải.
Đêm tân hôn, không khí nặng nề bao trùm. Ai cũng có những suy nghĩ riêng trong lòng. Nhưng điều không ai ngờ tới là một sự kiện chấn động đã xảy ra.
Lan đột nhiên biến mất khỏi phòng!
Ban đầu, tôi nghĩ chị chỉ ra ngoài hít thở không khí, nhưng rồi thời gian trôi qua, cảm giác bất an ngày càng lớn dần. Tôi và Khải lao ra ngoài tìm kiếm. Đèn trong biệt thự vẫn sáng trưng, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng chị đâu.
Tôi chạy vào phòng chị, tim đập thình thịch. Chiếc váy cưới trắng muốt vẫn còn vắt trên ghế, nhưng vali hành lý đã không còn ở đó. Điện thoại của chị nằm trên bàn, màn hình vẫn còn sáng với tin nhắn chưa kịp gửi: “An, em xin lỗi…”
Khải lật tung căn phòng, tìm kiếm mọi dấu vết. Cửa sổ mở toang, rèm cửa bay phần phật trong cơn gió đêm lạnh lẽo. Dưới sàn là một tấm ảnh cũ – bức ảnh của ba chúng tôi chụp chung thời đại học. Nhưng điều khiến tôi sững sờ là phía sau tấm ảnh có một dòng chữ nguệch ngoạc: “Hãy tha thứ cho em”.
Khải vội lao ra ngoài, tôi chạy theo. Chiếc xe của Lan không còn trong gara. Chúng tôi phóng ra đường, hy vọng có thể kịp tìm thấy chị trước khi quá muộn…
Rạng sáng hôm sau, chúng tôi nhận được tin Lan gặp tai nạn trên con đường dẫn ra sân bay. Chiếc xe lao xuống vực, không một ai sống sót.
Lễ cưới chưa đầy một ngày đã biến thành tang lễ. Tôi ngã quỵ, còn Khải thì như người mất hồn. Nhưng khi cảnh sát điều tra sâu hơn, một sự thật kinh hoàng bị phanh phui:
Chiếc xe của Lan không phải do cô ấy tự điều khiển. Có dấu hiệu của một vụ cố ý giết người.
Người đứng sau chuyện này là ai? Vì sao Lan lại rời đi trong đêm tân hôn? Và quan trọng hơn – bí mật nào còn đang bị che giấu?
Tôi biết, cuộc hôn nhân này không chỉ đơn thuần là một sự thỏa hiệp điên rồ… mà là khởi đầu của một âm mưu không tưởng.
“Cô… Lan?”
Tim tôi như ngừng đập. Tôi lắc đầu, giọng run rẩy: “Không… tôi là An. Tôi là em gái sinh đôi của Lan.”
Viên cảnh sát lộ vẻ khó hiểu, rồi lẳng lặng đưa tôi một tập tài liệu. Tôi mở ra, và điều tôi nhìn thấy khiến toàn thân tôi đông cứng.
Đó là băng ghi hình của một camera giao thông, được trích xuất từ thời điểm tai nạn xảy ra. Trong video, Lan đang lái xe. Nhưng có một điều vô lý khủng khiếp: Hình ảnh chị tôi rõ ràng, khuôn mặt không có vẻ hoảng loạn hay bị ép buộc. Chị chủ động lái xe, tăng tốc trước khi lao xuống vực.
Cảnh sát viên nhìn tôi, giọng đầy nghi vấn: “Chúng tôi không tìm thấy dấu hiệu của sự tấn công bên ngoài. Tất cả dấu vết đều cho thấy chị cô đã… cố ý tự sát.”
Tôi lắc đầu dữ dội. Không thể nào. Lan sẽ không làm vậy! Chị tôi có thể rời đi, có thể hối hận, nhưng tuyệt đối sẽ không tự sát! Tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng…
Và rồi, một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi quay sang Khải, người nãy giờ vẫn im lặng như hóa đá. “Anh có gì muốn nói với em không?”
Anh ta giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “An, em đang nghĩ đi đâu vậy? Anh cũng đau khổ như em…”
Tôi nhìn sâu vào mắt anh ta, cảm giác một bí mật khủng khiếp đang bị che giấu. Và tôi biết, đây mới chỉ là khởi đầu…
Tôi phải tìm ra sự thật.