Giám đốc thấy cô gái ướt mưa, anh đưa cô về qua đêm và cái kết s;ữ;ng s;ờ!

Dưới cơn mưa tầm tã, cô gái nhỏ bé đứng co ro bên vệ đường, bộ váy mỏng manh đã ướt sũng, dính chặt vào người khiến cô run lên từng đợt. Đôi mắt cô đầy tuyệt vọng, chẳng biết đi đâu về đâu giữa thành phố xa lạ này.

Chiếc xe Mercedes màu đen sang trọng phanh kít lại ngay trước mặt cô. Cửa kính hạ xuống, để lộ một gương mặt điển trai nhưng lạnh lùng. Người đàn ông trong xe khoác lên mình bộ vest đắt tiền, ánh mắt sắc bén lướt qua cô gái trước khi cất giọng trầm ấm:

— Lên xe đi.

Cô gái lưỡng lự, nhưng cơn lạnh thấu xương khiến cô không thể từ chối. Cô rụt rè bước vào xe, mùi da thuộc cao cấp và hương nước hoa nam tính bao trùm lấy cô.

— Cô làm gì ở ngoài này một mình giữa trời mưa thế này? — Người đàn ông hỏi, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.

— Tôi… bị lừa hết tiền, không còn nơi nào để đi…

Giọng cô nhỏ dần, đôi mắt cụp xuống. Người đàn ông im lặng trong giây lát, rồi nhẹ nhàng nói:

— Tôi đưa cô về.

Về đến căn penthouse rộng lớn, cô gái rụt rè bước vào, không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Anh đưa cô một chiếc khăn tắm và bộ quần áo sạch.

— Đi tắm rồi thay đồ đi, cô sẽ bị ốm mất.

Cô cảm động đến mức đôi mắt cay cay. Từ bao giờ, một người xa lạ lại đối xử với cô tốt như vậy?

Sáng hôm sau, cô gái tỉnh dậy trên chiếc giường lớn êm ái. Cô lúng túng nhìn quanh, không thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu.

Bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau:

— Cô dậy rồi à?

Cô giật mình quay lại. Trước mặt cô là giám đốc Trần Minh – tổng tài trẻ tuổi nức tiếng của tập đoàn tài chính hàng đầu. Cô há hốc miệng. Hóa ra, người đã cưu mang cô không phải ai xa lạ mà chính là người đàn ông quyền lực nhất thành phố này!

Nhưng bất ngờ chưa dừng lại ở đó…

Anh đặt một tờ hợp đồng lên bàn, khóe môi khẽ nhếch lên:

— Tôi có một lời đề nghị cho cô. Một công việc, một chỗ ở, và… một điều kiện.

Cô gái nhìn anh, tim đập loạn nhịp. Cô không biết mình đã bước vào trò chơi của số phận như thế nào…

Cô gái run run cầm lấy tờ hợp đồng, cảm giác hồi hộp dâng tràn trong lồng ngực. Những dòng chữ trên giấy nhảy múa trước mắt cô:

“Hợp đồng trợ lý cá nhân – Thời hạn: 6 tháng.”

Cô ngước lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Trần Minh.

— Trợ lý? Tôi… tôi không có kinh nghiệm gì cả…

Anh khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên một nụ cười như thể đã lường trước phản ứng này.

— Cô không cần kinh nghiệm. Tôi cần một người trung thực, đáng tin cậy, và… luôn ở bên tôi.

Câu cuối cùng khiến tim cô khẽ rung lên. Cảm giác như anh không chỉ đang nói về công việc, mà còn một điều gì đó sâu xa hơn.

— Nhưng tại sao lại là tôi?

— Vì tôi thấy cô thú vị.

Câu trả lời của anh làm cô bất ngờ. Cô không biết mình có thể tin tưởng người đàn ông này đến đâu, nhưng trước mặt cô là cơ hội duy nhất để thoát khỏi cảnh khốn cùng.

Cô nuốt nước bọt, cầm bút ký vào hợp đồng.

Kể từ giây phút đó, cuộc đời cô hoàn toàn thay đổi.

Những ngày đầu làm trợ lý cho Trần Minh không hề dễ dàng. Anh là một người đàn ông nghiêm khắc, khó tính và luôn đòi hỏi sự hoàn hảo.

— Cà phê của tôi phải là Arabica, không đường, không sữa, nhiệt độ chính xác 65 độ C.

— Tài liệu cuộc họp phải được sắp xếp theo thứ tự ưu tiên, không được sót một chữ.

— Đi công tác với tôi, cô cần sẵn sàng bất cứ lúc nào.

Cô mệt lả sau mỗi ngày làm việc, nhưng điều khiến cô bối rối nhất là ánh mắt kỳ lạ của anh mỗi khi nhìn cô. Đôi khi, trong những khoảnh khắc bất chợt, cô bắt gặp anh trầm ngâm quan sát mình, ánh mắt lạnh lẽo nhưng mang một tia ấm áp khó tả.

Một đêm nọ, sau một ngày làm việc căng thẳng, cô ngủ gục trên sofa trong văn phòng. Khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang được đắp một chiếc áo vest quen thuộc…

Nhịp tim cô đập loạn.

Liệu người đàn ông lạnh lùng này đang che giấu điều gì?

Một buổi tối, khi cô đang sắp xếp tài liệu trong văn phòng, bỗng cánh cửa bật mở.

Một người phụ nữ xinh đẹp bước vào, giọng nói đầy châm chọc:

— Trần Minh, em không ngờ anh lại hạ thấp tiêu chuẩn đến mức này. Một cô trợ lý tầm thường sao?

Cô gái giật mình. Cô nhận ra người phụ nữ này – Lý Tịnh, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lý Thị, cũng là vị hôn thê cũ của Trần Minh.

Trần Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ rít một hơi thuốc, đôi mắt ánh lên tia lạnh lẽo.

— Cô ta không phải việc của cô.

— Không phải việc của em? Anh quên rồi sao? Người mà anh yêu nhất… chính là em.

Lời nói của Lý Tịnh khiến cả căn phòng chìm vào sự im lặng đáng sợ.

Cô gái nắm chặt bàn tay. Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó gọi tên. Cô không hiểu vì sao, nhưng tim cô lại nhói lên một nhịp…

Phải chăng, cô đã bắt đầu có tình cảm với người đàn ông này?

Cô gái cúi đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc khi đứng giữa bầu không khí căng thẳng. Cô không nên bận tâm đến chuyện của anh. Dù gì cô cũng chỉ là một trợ lý… nhưng tại sao lòng cô lại đau như vậy?

Trần Minh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ánh mắt sắc bén như dao:

— Cô đến đây chỉ để nói những lời vô nghĩa đó sao, Lý Tịnh?

— Vô nghĩa? — Lý Tịnh bật cười, nhưng ánh mắt có chút cay đắng. — Anh đang tự lừa dối bản thân đấy, Trần Minh. Anh chưa bao giờ quên tôi.

— Ra ngoài.

Lời nói của anh lạnh lùng, không một chút do dự. Cô gái lặng lẽ quan sát, trái tim nhói lên. Người phụ nữ này… từng là người anh yêu nhất sao?

Lý Tịnh siết chặt nắm tay, đôi mắt lóe lên một tia giận dữ nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Cô ta nhìn lướt qua cô gái một lượt rồi cười khẩy:

— Tôi sẽ không rời đi dễ dàng thế đâu.

Nói xong, cô ta quay gót rời đi, để lại một bầu không khí căng thẳng bao trùm căn phòng.

Cô gái lặng lẽ nhìn Trần Minh. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy – đôi mắt u ám, sự mệt mỏi hằn rõ trên gương mặt kiêu hãnh.

— Anh… ổn chứ?

Cô không hiểu vì sao mình lại hỏi câu đó, nhưng lời vừa thốt ra, Trần Minh đã nhìn cô chằm chằm.

Bỗng nhiên, anh cười khẽ, một nụ cười xen lẫn chua chát:

— Cô quan tâm đến tôi sao?

Cô đỏ mặt, không biết trả lời thế nào.

Bất ngờ, anh bước đến gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet. Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ bên tai.

— Nếu quan tâm… thì ở lại bên tôi.

Tim cô đập loạn nhịp. Đôi mắt sâu thẳm của anh như muốn nuốt trọn lấy cô. Cô muốn trốn chạy, nhưng đôi chân như bị đóng đinh tại chỗ.

Liệu cô có dám chấp nhận bước vào thế giới của người đàn ông này?

Đêm hôm đó, cô nằm trên giường nhưng không sao ngủ được. Những lời của Trần Minh cứ vang vọng trong đầu cô.

Cô rời khỏi phòng, định xuống bếp lấy nước, nhưng vừa bước ra ngoài, cô đã nhìn thấy anh đứng trên ban công, ánh mắt xa xăm nhìn về thành phố rực rỡ ánh đèn.

Cô chần chừ một lúc rồi tiến lại gần:

— Anh chưa ngủ sao?

Anh không quay đầu, chỉ nhấp một ngụm rượu, giọng nói trầm thấp vang lên:

— Tôi không ngủ được.

— Vì… cô ấy sao?

Lần này, anh quay sang nhìn cô, ánh mắt phức tạp. Một lúc sau, anh khẽ thở dài:

— Không.

— Vậy là vì điều gì?

Anh im lặng, rồi bất ngờ đưa tay chạm nhẹ vào má cô.

— Vì cô.

Cô sững người, toàn thân cứng đờ.

— Cô đã bước vào cuộc sống của tôi… quá đột ngột.

Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, như thể đang che giấu một bí mật nào đó.

— Tôi không biết… có nên để cô đi hay không.

Trái tim cô run lên trước lời nói của anh. Cô nên làm gì đây? Trốn tránh? Hay dũng cảm đối mặt với cảm xúc thật của mình?

Bởi lẽ, cô biết… cô đã yêu anh mất rồi.

Cô gái đứng lặng người, trái tim đập rộn ràng vì những lời Trần Minh vừa thốt ra. Cô không thể phủ nhận cảm xúc của chính mình nữa – cô đã yêu người đàn ông này từ lúc nào không hay. Nhưng cô vẫn sợ…

— Anh đang đùa sao? — Cô thì thầm, ánh mắt dao động.

Trần Minh không trả lời ngay. Anh lặng lẽ đặt ly rượu xuống, rồi chậm rãi bước đến gần, giữ chặt lấy tay cô.

— Tôi chưa từng đùa.

Ánh mắt anh sâu thẳm, chứa đựng sự chân thành hiếm hoi mà cô chưa bao giờ thấy ở anh trước đây. Cô muốn tin, nhưng lý trí lại lên tiếng nhắc nhở cô rằng giữa họ có quá nhiều khoảng cách.

— Nhưng tôi chỉ là một cô gái bình thường… tôi không thuộc về thế giới của anh.

— Ai nói thế? — Anh nhíu mày, ánh mắt tối lại. — Tôi mới là người quyết định điều đó.

Cô cắn môi, còn chưa kịp phản ứng thì bất ngờ, cửa phòng bật mở. Một người đàn ông trung niên bước vào, theo sau là một nhóm vệ sĩ mặc vest đen.

— Trần Minh, con làm ta thất vọng đấy!

Cô gái giật mình quay lại, nhận ra đó là chủ tịch Trần – cha của Trần Minh, người đứng đầu tập đoàn tài chính lớn nhất cả nước.

— Con thực sự định vứt bỏ mọi thứ vì một cô gái vô danh sao?

Cô siết chặt bàn tay, cảm giác hoảng loạn dâng lên trong lòng. Cô đã nghe về cha của Trần Minh – một người đàn ông lạnh lùng và tàn nhẫn, luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.

Trần Minh không hề nao núng. Anh bước lên, chắn trước cô như một bức tường vững chắc.

— Cô ấy không phải “vô danh”.

— Đủ rồi! — Chủ tịch Trần đập mạnh cây gậy xuống sàn, giọng đầy uy quyền. — Nếu con còn cố chấp, ta sẽ thu hồi toàn bộ quyền lực của con trong công ty. Con sẽ mất tất cả!

Cô gái bàng hoàng. Nếu điều đó xảy ra, Trần Minh sẽ không còn gì trong tay.

— Anh… anh đừng vì tôi mà đánh đổi như vậy! — Cô siết lấy tay anh, lo lắng.

Nhưng Trần Minh chỉ cười nhạt, ánh mắt kiên định:

— Nếu mất tất cả mà có thể giữ được em… thì cũng đáng.

Câu nói của anh như một nhát dao cắt ngang mọi do dự trong lòng cô. Cô không ngờ, một người đàn ông từng lạnh lùng, vô tình như anh lại có thể vì cô mà từ bỏ cả đế chế của mình.

Chủ tịch Trần sững sờ nhìn con trai, khuôn mặt ông dần trở nên trầm lắng. Ông không ngờ rằng đứa con trai kiêu ngạo của mình lại có thể yêu ai đó sâu đậm đến vậy.

Sau một hồi im lặng, ông quay người bỏ đi, chỉ để lại một câu:

— Được thôi. Ta muốn xem, con có thể đi xa đến đâu mà không có ta.

Cánh cửa khép lại, để lại một khoảng lặng trong căn phòng.

Cô nhìn Trần Minh, trái tim như vỡ òa.

— Anh thật sự… chấp nhận từ bỏ tất cả sao?

Anh dịu dàng nắm lấy tay cô, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết:

— Đối với anh, em mới là điều quan trọng nhất.

Cô gái không thể ngăn mình nữa. Nước mắt lăn dài trên má, nhưng lần này, không phải vì đau khổ, mà vì hạnh phúc.

Cô lao vào vòng tay anh, cảm nhận hơi ấm của anh bao trùm lấy cô.

— Em cũng yêu anh…

Anh siết chặt cô trong vòng tay, như muốn khẳng định rằng sẽ không bao giờ buông tay.

Một năm sau…

Trần Minh không còn là giám đốc của tập đoàn tài chính, nhưng anh vẫn không gục ngã. Anh tự xây dựng công ty riêng từ con số không, từng bước chứng minh với thế giới rằng mình có thể đứng vững bằng chính thực lực của mình.

Cô gái luôn ở bên anh, không còn là một trợ lý vụng về ngày nào mà trở thành người phụ nữ đồng hành cùng anh trên mọi chặng đường.

Một buổi chiều hoàng hôn, trên tầng thượng của công ty, Trần Minh quỳ xuống, mở hộp nhẫn lấp lánh dưới ánh mặt trời.

— Em có sẵn sàng cùng anh đi đến hết cuộc đời không?

Cô gái bật khóc, gật đầu không chút do dự.

— Em đồng ý!

Anh cười, rồi kéo cô vào một nụ hôn ngọt ngào giữa gió trời.

Từ một cô gái lang thang dưới mưa, cô đã tìm thấy được bến đỗ của đời mình.

Và đó chính là cái kết viên mãn cho câu chuyện của họ.