Cơn mưa trút xuống như tấm màn che khuất tầm nhìn, còn anh công nhân – Hùng – vẫn chăm chú lái xe trên con đường lầy lội. Bên cạnh, cô gái ngồi co ro, bộ váy ướt sũng dính chặt vào người, đôi mắt thoáng nét sợ hãi nhưng cố che giấu.
“Em đi đâu mà lại đứng ngoài trời thế này?” – Hùng hỏi, giọng thân thiện.
Cô gái khẽ siết tay lại rồi vội đáp: “Em… em bị lạc đường. May mà gặp được anh.”
Hùng gật đầu, nhưng ánh mắt anh bất giác dừng lại trên cổ tay cô gái. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, anh nhìn thấy một hình xăm nhỏ – một ký hiệu lạ mắt mà anh cảm thấy quen thuộc. Tim anh chợt đập nhanh hơn.
Anh nhớ lại… mấy hôm trước, trên bản tin buổi sáng có đưa tin về một cô gái bị bắt cóc. Cảnh sát nghi ngờ cô bị đưa đến một khu vực lân cận, nhưng chưa tìm được tung tích. Và một chi tiết đặc biệt trong mô tả – cô gái ấy có một hình xăm nhỏ trên cổ tay.
Hùng liếc nhìn cô gái. Nước mưa chảy dài trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, trong mắt có gì đó vừa sợ hãi, vừa cầu cứu.
Linh cảm bảo anh rằng có gì đó không đúng. Nhưng nếu cô thực sự là nạn nhân, tại sao cô không kêu cứu? Có lẽ cô vẫn đang bị theo dõi hoặc đe dọa. Anh không thể hành động bất cẩn.
Hùng giữ bình tĩnh, tiếp tục lái xe nhưng đồng thời, anh khẽ nhấn điện thoại giấu trong túi, gọi nhanh cho một người bạn làm cảnh sát. Anh không nói gì, chỉ để đường dây mở, mong rằng đầu dây bên kia hiểu tín hiệu.
Vài phút sau, khi đi qua một chốt kiểm tra giao thông, một nhóm cảnh sát đã đứng chờ sẵn. Hùng giả vờ ngạc nhiên khi bị yêu cầu dừng xe.
“Có chuyện gì vậy, anh?” – Hùng hỏi, cố tỏ vẻ vô tư.
Một viên cảnh sát tiến đến, ánh mắt dò xét: “Kiểm tra hành chính. Cô gái đi cùng anh là ai?”
Cô gái khẽ run lên, môi tái nhợt. Viên cảnh sát nhẹ nhàng nói:
“Em không sao đâu, chúng tôi ở đây để giúp em.”
Cô gái bỗng bật khóc, như thể dồn nén quá lâu. Sau đó, cảnh sát xác nhận cô chính là nạn nhân bị bắt cóc. Cô đã trốn thoát nhưng bọn bắt cóc vẫn đang truy lùng, khiến cô không dám cầu cứu bất cứ ai.
Nhờ sự nhạy bén của Hùng, cô gái đã được cứu kịp thời. Một cuộc truy bắt nhanh chóng diễn ra và bọn tội phạm bị tóm gọn ngay trong đêm.
Trước khi chia tay, cô gái nắm chặt tay Hùng, nước mắt lăn dài trên má.
“Cảm ơn anh… nếu không có anh, có lẽ em đã không còn cơ hội trở về.”
Hùng cười hiền, ánh mắt ấm áp: “Chỉ là tình cờ thôi. Quan trọng là em an toàn.”
Đêm đó, mưa vẫn rơi, nhưng lòng Hùng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Đôi khi, một quyết định nhỏ cũng có thể thay đổi số phận của một con người.
Sau đêm mưa định mệnh đó, cô gái đã được gia đình đón về, còn bọn bắt cóc thì lần lượt sa lưới. Hùng cứ nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng không ngờ, vài ngày sau, anh nhận được một tin nhắn.
Tin nhắn từ số lạ:
“Anh Hùng, anh còn nhớ em không? Em là Vy, cô gái hôm trước anh cứu. Em muốn gặp anh để cảm ơn. Anh có thể cho em một cơ hội không?”
Hùng bật cười. Anh không nghĩ cô còn nhớ đến mình. Sau một hồi suy nghĩ, anh nhắn lại:
Hùng:
“Anh chỉ tình cờ giúp thôi mà. Em không cần bận tâm đâu.”
Nhưng Vy vẫn kiên trì:
Vy:
“Không phải đâu! Nếu không có anh, em đã không còn cơ hội quay về. Em thực sự muốn gặp lại anh.”
Cuối cùng, Hùng đồng ý. Họ hẹn gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ, nơi không quá sang trọng, cũng không quá ồn ào. Khi Vy bước vào, Hùng suýt không nhận ra cô. Không còn vẻ sợ hãi, cô gái hôm trước giờ đây rạng rỡ hơn với chiếc váy giản dị nhưng đầy sức sống.
Vy mỉm cười nhẹ nhàng: “Cuối cùng cũng gặp lại anh.”
Hùng gật đầu, cười đáp: “Anh không nghĩ là em vẫn còn nhớ chuyện hôm đó.”
Vy nhìn anh, ánh mắt đầy biết ơn: “Làm sao em quên được? Nếu hôm đó anh không nhận ra hình xăm của em, nếu anh không báo cảnh sát đúng lúc… em không biết mình sẽ ra sao nữa.”
Hùng gãi đầu, cười ngại ngùng: “Chắc ai gặp tình huống như vậy cũng sẽ làm thế thôi.”
Vy lắc đầu: “Không đâu. Rất ít người để ý đến chi tiết nhỏ như vậy. Anh đã cứu mạng em, và em muốn đền đáp.”
Hùng cười xòa: “Anh chỉ là một công nhân bình thường, em nghĩ xem, em có thể làm gì để đền đáp?”
Vy im lặng một lát, rồi đặt lên bàn một chiếc hộp nhỏ. “Bên trong là một chiếc đồng hồ. Em biết công việc của anh bận rộn, hay phải canh thời gian, nên mong nó có thể giúp anh.”
Hùng ngạc nhiên nhìn chiếc hộp: “Quà đắt tiền như vậy, anh không thể nhận được đâu.”
Vy mỉm cười: “Chỉ là một món quà nhỏ thôi mà. Anh đã giúp em, đây là cách em thể hiện lòng biết ơn.”
Hùng lưỡng lự, nhưng rồi cũng nhận lấy. Cả hai tiếp tục trò chuyện, nhận ra có nhiều điểm chung hơn họ nghĩ. Từ đó, họ vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng hẹn nhau uống cà phê, trò chuyện về cuộc sống.
Dần dần, giữa họ nảy sinh một thứ tình cảm đặc biệt. Từ một người xa lạ giữa cơn mưa, Vy đã trở thành một phần trong cuộc sống của Hùng.
Và có lẽ, cuộc gặp gỡ định mệnh ấy không chỉ là một sự tình cờ, mà là khởi đầu của một câu chuyện đẹp hơn thế…