Triệu phú thấy vợ cũ mang thai lau dọn tiệc cưới của mình, hành động sau đó khiến ai cũng ng;ỡ ng;àng

Tiếng nhạc du dương vang lên trong sảnh tiệc xa hoa của khách sạn năm sao. Những ngọn đèn pha lê lấp lánh phản chiếu trên những chiếc bàn phủ khăn trắng tinh khôi. Hôm nay là ngày cưới của Hoàng Nam – một doanh nhân trẻ tuổi, thành đạt. Anh khoác trên mình bộ vest đen lịch lãm, sánh vai bên cô dâu xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ không chút vướng bận quá khứ.

Nhưng số phận trớ trêu, chính vào ngày hạnh phúc nhất của anh, Hoàng Nam lại bất ngờ đối diện với một bóng hình quen thuộc trong hoàn cảnh không thể ngờ tới.

Khi buổi tiệc đã dần tàn, anh vô tình liếc nhìn về phía dãy nhân viên dọn dẹp. Bất giác, đôi mắt anh mở lớn. Người phụ nữ ấy, dáng người gầy gò, chiếc bụng đã nhô lên rõ ràng dưới bộ đồng phục phục vụ rộng thùng thình. Đó chính là Thảo – vợ cũ của anh.

Tim Hoàng Nam như bị ai bóp nghẹt. Cô ấy đang cúi người thu dọn từng ly rượu, lau sạch những vết bẩn trên bàn. Một người từng là vợ anh, từng cùng anh trải qua bao khó khăn, giờ lại xuất hiện tại tiệc cưới của anh trong vai trò một nhân viên dọn dẹp? Và cô đang mang thai?

Anh vội bước nhanh về phía cô.

“Thảo!”

Thảo sững người, đôi bàn tay run rẩy siết chặt chiếc khăn lau. Cô ngước lên, ánh mắt đối diện với Hoàng Nam, trong thoáng chốc hiện lên sự bối rối, nhưng rồi cô nhanh chóng cụp mắt xuống.

“Xin lỗi anh… Em đang làm việc. Nếu anh không có yêu cầu gì, em phải tiếp tục dọn dẹp.”

Câu nói khách sáo ấy khiến Hoàng Nam cảm thấy một cơn đau xé lòng. Anh không để cô né tránh, vội nắm lấy cổ tay cô.

“Tại sao em lại ở đây? Còn… đứa bé trong bụng em là của ai?”

Thảo khẽ giật mình, nhưng rồi cố rút tay ra khỏi tay anh.

“Chuyện đó không liên quan đến anh nữa. Chúng ta đã ly hôn rồi, anh có cuộc sống mới, em cũng có con đường riêng.”

Giọng nói bình thản của cô càng khiến Hoàng Nam cảm thấy như có thứ gì đó đang vỡ vụn trong lồng ngực. Trước đây, chính anh đã đưa ra quyết định chia tay vì những mâu thuẫn không thể hóa giải. Anh nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc hơn khi không còn ràng buộc. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy cô đơn độc giữa muôn vàn xa hoa mà không thuộc về cô, lòng anh lại dâng lên một cảm giác tội lỗi và day dứt khôn nguôi.

Anh nhìn cô chằm chằm:

“Em có đang gặp khó khăn không? Ai là cha của đứa bé?”

Thảo cười nhẹ, nhưng trong mắt ánh lên nỗi chua xót.

“Anh quan tâm làm gì? Chúng ta đã không còn liên quan nữa rồi. Chúc anh hạnh phúc bên cô dâu của mình.”

Nói rồi, cô quay lưng định rời đi. Nhưng bất ngờ, Hoàng Nam siết chặt tay cô, giọng anh trầm xuống đầy kiên quyết:

“Nếu đứa bé là con anh, em không thể bỏ đi như vậy.”

Thảo khựng lại. Cô muốn mạnh mẽ, muốn phủ nhận, nhưng nước mắt đã phản bội cô.

“Đúng. Là con anh. Nhưng đã muộn rồi, Hoàng Nam. Anh có cuộc sống của anh, đừng bận tâm đến mẹ con em nữa.”

Khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ trong lòng Hoàng Nam như vỡ òa. Nhìn người phụ nữ từng là tất cả của mình, nhìn dáng vẻ mỏng manh ấy đang cố tỏ ra mạnh mẽ, anh bỗng nhận ra… anh chưa bao giờ thực sự quên cô.

Không do dự thêm giây nào nữa, trước sự ngỡ ngàng của tất cả quan khách, Hoàng Nam bất ngờ quỳ xuống trước mặt Thảo.

“Anh sai rồi. Anh không thể để em một mình như thế này. Đám cưới này không thể tiếp tục được nữa.”

Cả khán phòng im bặt. Cô dâu đứng phía xa, sốc đến mức không nói thành lời.

Thảo bàng hoàng lùi lại:

“Anh đang làm gì vậy? Anh điên rồi sao?”

“Nếu hôm nay anh để em đi, cả đời này anh sẽ không tha thứ cho bản thân mình. Anh không muốn mất em thêm lần nào nữa.”

Nước mắt cô rơi xuống. Cô đã cố gắng mạnh mẽ, cố gắng sống tiếp mà không cần anh. Nhưng giờ phút này, khi nghe những lời ấy, khi thấy anh không ngại từ bỏ cả lễ cưới xa hoa chỉ để giữ cô lại… trái tim cô không thể nào chống cự được nữa.

Cô khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc. Và rồi, cô ngã vào vòng tay anh.

Hoàng Nam ôm chặt lấy cô, ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm. Anh biết, cuộc sống sẽ không dễ dàng. Nhưng lần này, anh sẽ không bao giờ để cô phải chịu đựng một mình nữa.