Anh thợ cơ khí giúp một cô gái dưới mưa, hai ngày sau nữ tỷ phú mời gặp…

Trời mưa tầm tã, con đường vắng vẻ chỉ còn những vũng nước loang lổ phản chiếu ánh đèn đường mờ nhạt. Minh – một anh thợ cơ khí trẻ tuổi, đang vội vã đạp xe về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Bỗng, anh thấy một cô gái đứng bên vệ đường, cố gắng che chắn trong chiếc áo mưa mỏng nhưng vẫn ướt sũng. Bên cạnh cô là một chiếc xe sang trọng, đỗ lặng lẽ với bánh xe xẹp lép.

Minh dừng xe lại, nhìn cô gái rồi hỏi:

– Xe cô bị hư à?

Cô gái ngước nhìn anh, ánh mắt có chút ngại ngùng nhưng vẫn giữ vẻ kiêu hãnh:

– Vâng… Tôi không biết phải làm sao cả. Tôi đã gọi cứu hộ nhưng trời mưa quá, họ bảo phải chờ rất lâu.

Minh nhíu mày nhìn chiếc xe, rồi nói:

– Nếu cô không ngại, tôi có thể giúp. Tôi làm nghề sửa xe mà.

Cô gái do dự một lát rồi gật đầu:

– Nếu anh có thể giúp thì tôi cảm ơn rất nhiều!

Minh gỡ chiếc balo cũ, lấy ra bộ dụng cụ rồi quỳ xuống kiểm tra. Dưới cơn mưa lạnh buốt, anh làm việc một cách thuần thục, thỉnh thoảng liếc nhìn cô gái đang run nhẹ vì lạnh. Sau gần ba mươi phút, Minh đứng dậy, phủi tay:

– Xong rồi, cô có thể đi tiếp.

Cô gái thở phào, nhìn Minh đầy biết ơn:

– Cảm ơn anh… Tôi nợ anh một ơn lớn.

Minh cười, lắc đầu:

– Không có gì đâu. Trời mưa thế này, giúp nhau là chuyện bình thường.

Cô gái nhìn Minh một lát, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi chỉ nói:

– Tôi là Linh. Còn anh?

– Minh.

Linh mỉm cười, ánh mắt cô ánh lên vẻ tò mò trước chàng trai cơ khí giản dị nhưng tốt bụng này. Cô lên xe, hạ cửa kính xuống:

– Hẹn gặp lại nhé, Minh.

Minh cười, gật đầu rồi quay lưng đi.

Hai ngày sau…

Minh đang sửa một chiếc xe máy trong tiệm thì có một chiếc ô tô đỗ xịch trước cửa. Từ trong xe bước ra một người đàn ông mặc vest lịch sự. Ông ta tiến đến gần Minh, hỏi:

– Cậu là Minh?

Minh ngạc nhiên, ngẩng đầu lên:

– Vâng, là tôi.

– Tiểu thư Linh mời cậu đến gặp.

Minh nhíu mày:

– Linh? Ý ông là cô gái tôi đã giúp hôm trước?

– Đúng vậy.

Minh còn đang do dự thì người đàn ông cười:

– Cô ấy bảo tôi nói với cậu rằng, chỉ cần cậu đồng ý, cậu sẽ không phải hối hận.

Minh thở dài, lau tay rồi đứng dậy:

– Được thôi. Tôi cũng muốn biết tại sao cô ấy lại mời tôi.

Tại biệt thự của Linh…

Minh bước vào một không gian xa hoa mà anh chưa từng tưởng tượng. Trần nhà cao vút, đèn chùm lộng lẫy phản chiếu ánh sáng vàng ấm áp. Linh đang ngồi trên sofa, mặc một chiếc váy thanh lịch nhưng không kém phần quyến rũ. Cô nhìn Minh với một nụ cười bí ẩn.

– Chào anh, Minh. Cảm ơn anh đã đến.

Minh khẽ gật đầu, vẫn còn chút e dè:

– Cô tìm tôi có chuyện gì?

Linh đứng dậy, bước chậm rãi đến gần Minh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:

– Tôi muốn cảm ơn anh vì đã giúp tôi hôm đó… Nhưng quan trọng hơn, tôi muốn đề nghị một điều.

Minh khoanh tay trước ngực:

– Đề nghị gì?

Linh nhìn thẳng vào mắt Minh:

– Tôi muốn thuê anh làm tài xế riêng kiêm vệ sĩ cho tôi trong một tháng.

Minh sững sờ:

– Tài xế? Vệ sĩ? Tôi chỉ là một thợ cơ khí, cô không thấy hơi lạ sao?

Linh cười nhẹ:

– Chính vì anh không giống những vệ sĩ chuyên nghiệp nên tôi mới chọn anh. Tôi cần một người đáng tin cậy hơn là một người giỏi võ thuật.

Minh trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

– Lý do thực sự là gì?

Linh thu lại nụ cười, ánh mắt cô trở nên nghiêm túc:

– Gần đây, tôi nhận được nhiều lời đe dọa ẩn danh. Tôi không biết ai đứng sau chuyện này, nhưng tôi cần một người không liên quan đến giới doanh nhân, một người mà họ không ngờ tới.

Minh suy nghĩ một lát, rồi gật đầu:

– Được thôi. Nhưng tôi có một điều kiện.

Linh nhướn mày:

– Điều kiện gì?

Minh nhìn cô, nghiêm túc nói:

– Tôi sẽ không làm theo lệnh mù quáng. Nếu tôi cảm thấy có điều gì không đúng, tôi sẽ rời đi.

Linh cười, giơ tay ra:

– Thỏa thuận.

Minh bắt tay cô, không ngờ rằng đây chính là khởi đầu cho một hành trình đầy bất ngờ và cả những rung động khó gọi tên…