Khu vườn chiều nay ngập trong ánh hoàng hôn vàng rực. Gió nhẹ thổi qua những khóm hoa hồng, mang theo hương thơm dìu dịu. Ông Minh đứng lặng một lúc lâu, đôi mắt già nua chăm chú nhìn cô gái đang cẩn thận cắt tỉa những nhánh cây. Cô gái ấy… giống hệt người vợ quá cố của ông.
Ông hít một hơi thật sâu rồi bước đến. “An Nhiên…”
Cô gái ngẩng lên, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ ngạc nhiên. “Bác gọi cháu ạ?”
Ông Minh gật đầu, giọng trầm ấm nhưng có chút run run: “Cháu… cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ, cháu hai mươi ba.” An Nhiên đáp, có chút ngỡ ngàng vì câu hỏi bất ngờ.
Hai mươi ba… Đúng như những gì ông điều tra được. Ông nhìn cô chăm chú, trái tim dường như quặn thắt. Một phần trong ông muốn ôm cô vào lòng ngay lập tức, nhưng lý trí lại bảo ông hãy chậm rãi.
“Cháu có biết gì về cha mẹ ruột của mình không?” Ông hỏi tiếp.
An Nhiên thoáng sững lại, bàn tay cầm kéo khẽ siết chặt. “Cháu… từ nhỏ đã sống với bố mẹ nuôi. Họ bảo cháu là đứa trẻ bị bỏ rơi trước cổng cô nhi viện.” Cô cười nhẹ nhưng ánh mắt lại có chút đau lòng. “Cháu không biết cha mẹ ruột mình là ai, cũng không có cách nào tìm họ…”
Lòng ông Minh đau nhói. Con gái ông—đứa con gái duy nhất của ông—đã phải sống như một đứa trẻ mồ côi suốt bao nhiêu năm.
Ông hít một hơi sâu, bàn tay run run nắm lấy tay cô. “An Nhiên… Cháu không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi. Cháu có cha… và cha cháu vẫn luôn tìm cháu.”
An Nhiên mở to mắt, ngỡ ngàng nhìn ông. “Bác… bác nói gì ạ?”
Ông Minh nghẹn giọng. “Ta là Trần Hoàng Minh… cha ruột của cháu.”
Không gian như ngừng lại. An Nhiên đứng sững, tim cô đập mạnh. Cô nhìn người đàn ông trước mặt—mái tóc ông đã bạc gần hết, khuôn mặt đầy dấu vết của thời gian, nhưng đôi mắt ông lại chứa đựng một tình yêu thương vô bờ.
“Không… không thể nào…” Cô lắc đầu, giọng lạc đi. “Sao có thể… Sao cháu có thể là con gái bác?”
Ông Minh siết nhẹ bàn tay cô, giọng khàn khàn vì xúc động. “Năm xưa, mẹ cháu… vợ ta… đã sinh cháu ra trong một ca sinh khó. Nhưng ngay sau đó, bệnh viện báo rằng đứa trẻ đã mất. Ta không bao giờ nghi ngờ, vì lúc đó ta quá đau lòng khi mất đi mẹ cháu…” Ông nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. “Nhưng sự thật là có sai sót. Cháu vẫn còn sống… và bị trao nhầm cho một gia đình khác.”
An Nhiên cảm thấy mọi thứ như chao đảo. Cô lùi lại một bước, tay run rẩy. “Không… điều này quá khó tin…”
Ông Minh nhẹ nhàng lấy ra một tấm ảnh cũ từ túi áo. “Đây là mẹ cháu.”
An Nhiên run run cầm lấy bức ảnh. Đó là một người phụ nữ với nụ cười dịu dàng… Và khuôn mặt ấy—giống cô đến kỳ lạ.
“Đây… đây là…” Cô lẩm bẩm, nước mắt bất giác rơi xuống.
Ông Minh nghẹn ngào. “Cháu chính là con gái của ta, An Nhiên… Suốt bao năm qua, ta đã luôn sống trong nỗi cô đơn, luôn nhớ về người vợ đã mất và đứa con không bao giờ có cơ hội gặp mặt… Nhưng giờ đây, ta đã tìm lại được cháu.”
An Nhiên đưa tay lên che miệng, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Một phần trong cô vẫn chưa tin nổi, nhưng một phần khác… cảm thấy như trái tim mình đã tìm thấy mảnh ghép còn thiếu bấy lâu nay.
“Cha…” Cô bật khóc.
Ông Minh run rẩy giơ tay, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng. “Ta xin lỗi… Ta đã không tìm thấy con sớm hơn…”
An Nhiên nức nở, bàn tay ôm chặt lấy ông. “Không… con mới là người phải xin lỗi… vì đã không biết cha mình vẫn còn ở đây…”
Cả hai cha con ôm nhau, nước mắt hòa lẫn giữa niềm vui và nỗi xúc động.
Từ hôm đó, An Nhiên chuyển về sống cùng cha ruột của mình. Ông Minh không còn cô đơn trong căn biệt thự rộng lớn nữa. Mỗi ngày, tiếng cười nói của An Nhiên vang lên khắp nơi, mang lại sức sống mới cho ngôi nhà từng chìm trong sự tĩnh lặng và lạnh lẽo.
Những năm tháng cuối đời của ông Minh không còn cô độc nữa—bởi vì ông đã tìm lại được báu vật quý giá nhất của cuộc đời mình.