Vợ tôi mang thai, nhưng tôi đã tr/iệt s/ản 3 năm trước – sự thật khiến cả nhà im lặng!

Tôi tên là Hưng, năm nay 35 tuổi, làm kỹ sư xây dựng. Tôi và vợ – Lan – kết hôn được 7 năm, có một bé trai 5 tuổi. Vì không muốn sinh thêm con nên ba năm trước, tôi đã chủ động triệt sản mà không nói với vợ. Tôi nghĩ đơn giản rằng đây là cách tốt nhất để vợ không phải chịu áp lực tránh thai, và hơn nữa, chuyện này không ảnh hưởng gì đến đời sống vợ chồng.

Thế nhưng, vài tuần trước, Lan thông báo rằng cô ấy đã có th;ai. Lúc đó, tôi như ch;ết l;ặng. Cảm giác đầu tiên là sốc, rồi đến h;oài ng;hi, tức giận. Nếu tôi đã tr/iệt s/ản, thì cái th;ai trong bụng vợ từ đâu mà có?

Tôi cố giữ bình tĩnh, giả vờ vui mừng nhưng trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt. Tôi bắt đầu để ý đến thái độ của Lan, mọi hành động nhỏ nhặt nhất của cô ấy cũng khiến tôi nghi ngờ. Tôi không thể chịu đựng được lâu hơn, nên một buổi tối, tôi quyết định đối diện với sự thật.

  • “Em nói cho anh biết đi, đứa bé là của ai?” – Tôi hỏi, giọng lạc đi vì giận dữ.

Lan sững người, nước mắt chực trào:

  • “Anh nói gì vậy? Tất nhiên là con của anh rồi, sao anh có thể nghi ngờ em?”

Tôi siết chặt nắm tay, không kiềm chế được mà hét lên:

  • “Anh đã triệt sản ba năm trước rồi! Em giải thích thế nào đây?”

Cả căn phòng chìm vào im lặng. Mắt Lan mở to, rồi khuôn mặt trắng bệch.

Mẹ tôi, vốn đang ngồi bên cạnh, đánh rơi cả chén trà trên tay. Bà nhìn Lan với ánh mắt đầy sốc và thất vọng.

  • “Lan, có thật như vậy không? Con giải thích đi!” – Giọng bà run run, rõ ràng đang cố kiềm chế sự phẫn nộ.

Bố tôi thì đập mạnh tay xuống bàn, mặt đỏ bừng:

  • “Không thể tin được! Hưng, con nói rõ xem, chuyện này là sao?”

Bố mẹ Lan cũng đứng hình. Mẹ cô ấy ôm chặt lấy con gái, cố gắng bảo vệ:

  • “Hưng! Con không thể nói vậy được! Con bé là người đàng hoàng, sao con có thể buộc tội nó vô căn cứ như thế?”

Bố Lan thì nghiêm giọng:

  • “Nếu con đã chắc chắn như vậy, thì chúng ta cứ xét nghiệm ADN! Để xem rốt cuộc ai đúng ai sai!”

Không khí trong nhà căng như dây đàn. Lan ôm mặt khóc nấc lên, còn tôi thì đứng chết lặng giữa những ánh mắt đầy căng thẳng. Tôi thực sự không biết nên tin vào điều gì nữa…

Sau phút hoang mang, Lan run rẩy nắm lấy tay tôi:

  • “Anh… anh đi kiểm tra lại đi! Biết đâu có sai sót gì đó?”

Dù rất giận, tôi vẫn quyết định làm xét nghiệm. Và kết quả khiến tôi choáng váng: Ca triệt sản của tôi… thất bại! Lượng tinh trùng của tôi vẫn đủ để có con, dù khả năng thụ thai thấp hơn người bình thường.

Tôi mang kết quả về nhà. Khi Lan nhìn thấy, cô ấy òa khóc nức nở, vừa giận vừa tủi thân:

  • “Anh không tin em sao? Suốt thời gian qua em có làm gì để anh phải nghi ngờ chứ?”

Tôi như kẻ có tội. Hóa ra, suốt thời gian qua tôi đã trách nhầm vợ mình. Cô ấy vẫn luôn chung thủy, nhưng chỉ vì sự thiếu hiểu biết và hành động đơn phương của tôi mà suýt chút nữa, tôi đã đánh mất gia đình.

Từ đó, tôi càng yêu thương vợ hơn. Câu chuyện này trở thành một bài học lớn: Đừng vội nghi ngờ khi chưa có đủ bằng chứng, và đừng tự ý quyết định những chuyện lớn mà không nói với người bạn đời của mình.