Bác sĩ v/ô s/i/nh đỡ đẻ cho vợ cũ, s/ố/c khi nhìn thấy mặt đứa bé!…. Bác sĩ Minh là một chuyên gia sản khoa có tiếng tại bệnh viện trung ương. Dù đã chữa trị và giúp hàng trăm cặp vợ chồng chào đón những thiên thần nhỏ, nhưng trớ trêu thay, chính bản thân anh lại mang trong mình nỗi đau thầm lặng

Bác sĩ Minh là một chuyên gia sản khoa có tiếng tại bệnh viện trung ương. Dù đã chữa trị và giúp hàng trăm cặp vợ chồng chào đón những thiên thần nhỏ, nhưng trớ trêu thay, chính bản thân anh lại mang trong mình nỗi đau thầm lặng: anh bị vô sinh.

Nhiều năm trước, Minh và vợ cũ – Lan, từng là một cặp đôi hạnh phúc. Nhưng sau nhiều năm cố gắng có con không thành, cuộc hôn nhân của họ rơi vào bế tắc. Dù đã đi thăm khám nhiều nơi, kết quả luôn chỉ ra rằng nguyên nhân là từ Minh. Cảm giác có lỗi cùng áp lực từ gia đình hai bên khiến anh đành chấp nhận ly hôn để Lan có cơ hội tìm kiếm hạnh phúc mới.

  • Minh, anh có bao giờ nghĩ rằng, nếu chúng ta cứ mãi thế này, em sẽ không thể làm mẹ được không? – Lan ngồi bên cửa sổ, giọng buồn bã.

Minh lặng người, tay siết chặt tách trà nóng. Anh biết rõ câu hỏi này rồi sẽ đến, nhưng không ngờ nó lại khiến tim anh nhói đau đến vậy.

  • Anh biết. Anh đã cố gắng… Anh xin lỗi, Lan! – Giọng anh khàn đặc.
  • Em không trách anh! Nhưng anh có biết mẹ em đã khóc bao nhiêu lần không? Bà nói em là con gái duy nhất, nếu không có con, sau này em sẽ cô độc…

Minh nhìn Lan. Anh hiểu. Chính gia đình cũng đã tạo áp lực lên anh, rằng một người đàn ông không thể có con thì chẳng khác nào gánh nặng. Cái nhìn thương hại từ mọi người xung quanh khiến anh cảm thấy mình không còn xứng đáng với cô.

  • Chúng ta ly hôn đi, Lan! Em xứng đáng có một gia đình trọn vẹn…

Lan sững sờ nhìn chồng. Cô chưa từng nghĩ Minh lại nói ra điều này trước. Dù đau đớn, cô vẫn gật đầu, nước mắt chảy dài…

Thời gian trôi qua, Minh vùi đầu vào công việc, cố gắng quên đi nỗi đau của cuộc hôn nhân đổ vỡ. Một ngày nọ, bệnh viện tiếp nhận một ca sinh khó. Khi xem hồ sơ bệnh nhân, Minh sững người khi thấy tên của Lan – vợ cũ của anh. Cô đang trở dạ và tình trạng nguy hiểm, cần sự can thiệp gấp. Là một bác sĩ, anh không cho phép cảm xúc cá nhân xen vào, vội vàng chuẩn bị cho ca mổ.

Sau nhiều giờ căng thẳng, ca sinh nở thành công. Khi y tá đặt đứa bé vào tay anh, Minh gần như chết lặng. Đứa trẻ có đôi mắt, chiếc mũi, thậm chí cả vết bớt trên tay – tất cả đều giống hệt anh!

Tim anh đập mạnh, hàng loạt suy nghĩ cuộn lên trong đầu. Không thể nào! Anh bị vô sinh cơ mà? Vậy thì đứa bé này…

Nhìn Lan nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại nhưng ánh mắt lại ánh lên sự phức tạp, Minh hiểu rằng có điều gì đó mà cô đã che giấu. Anh siết chặt bàn tay, hàng loạt câu hỏi muốn bật ra, nhưng chỉ có thể thốt lên một lời run rẩy:

  • Đứa bé… là con anh sao?

Lan cắn môi, nước mắt khẽ lăn dài, như thầm thừa nhận sự thật. Minh cảm thấy đất trời như đảo lộn. Những năm qua anh đã sống trong nỗi đau, tự dằn vặt bản thân, nhưng hóa ra anh chưa từng thực sự mất đi quyền làm cha. Điều gì đã xảy ra? Tại sao Lan lại giấu anh?

Minh hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh:

  • Lan… Em phải nói cho anh biết sự thật. Làm sao có thể như vậy được? Bác sĩ từng nói…

Lan cười buồn:

  • Anh có nhớ sau khi ly hôn, em đã biến mất một thời gian không? Khi đó, em đã tìm mọi cách để xác minh lại kết quả của anh. Và em phát hiện…

Cô ngước lên nhìn Minh, ánh mắt đong đầy cảm xúc:

  • Kết quả của anh… đã bị nhầm lẫn.
  • Cái gì? – Minh mở to mắt, cảm giác như ai đó vừa giáng một cú trời giáng vào lòng anh.

Lan gật đầu, nước mắt không ngừng rơi.

  • Em đã định nói với anh… nhưng khi tìm được anh, thì anh đã quá xa cách. Em nghĩ, có lẽ, chúng ta đã lỡ mất nhau rồi…

Minh lặng người. Cơn giận dữ, đau đớn, tiếc nuối dâng trào trong lòng anh. Anh đã mất bao nhiêu năm sống trong nỗi mặc cảm, để rồi bây giờ sự thật lại phơi bày theo cách này?

Anh nhìn đứa bé trên tay, cảm nhận sự sống bé nhỏ nhưng thiêng liêng. Đây là con anh. Là máu mủ của anh!

  • Lan… – Anh thì thầm, giọng vỡ òa. – Chúng ta… liệu có còn cơ hội không?

Lan không trả lời. Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh, giữa họ là quá khứ đau thương, là những hiểu lầm không lời giải thích. Nhưng cũng có một sinh linh bé nhỏ, đang chờ đợi một mái ấm trọn vẹn…

Câu chuyện của họ chưa kết thúc. Mà có lẽ, chỉ mới bắt đầu…

Những ngày sau đó, Minh thường xuyên lui tới bệnh viện để thăm Lan và đứa bé. Ban đầu, cô còn ngại ngần, nhưng dần dần, sự quan tâm của Minh khiến cô không thể chối từ.

Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn buông xuống cửa sổ bệnh viện, Minh nhẹ nhàng nói:

  • Lan, anh không thể thay đổi quá khứ, nhưng anh muốn chịu trách nhiệm cho hiện tại. Anh muốn bù đắp cho hai mẹ con em.

Lan cúi xuống nhìn đứa bé trong lòng, lòng cô ngổn ngang trăm mối. Minh là người cô từng yêu tha thiết, nhưng liệu tình cảm ấy có thể hàn gắn lại?

  • Em không muốn con lớn lên trong một gia đình không có tình yêu, Minh ạ…

Minh nắm chặt tay cô:

  • Anh sẽ chứng minh cho em thấy, không chỉ là trách nhiệm. Mà là tình yêu, là gia đình mà chúng ta chưa từng có cơ hội xây dựng lại.

Lan ngước lên, bắt gặp ánh mắt chân thành của Minh. Cô biết, đây không còn là người đàn ông mang mặc cảm tự ti năm xưa nữa. Anh đã thay đổi.

Bên ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn vẫn rực rỡ, như một tia hy vọng le lói cho tương lai phía trước…