Giám đốc bất ngờ gặp lại cô giáo chủ nhiệm lớp 12 lang thang và hành động của anh khiến ai cũng xúc động..

Trời mưa lất phất trên con phố tấp nập của thành phố. Những ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống mặt đường ướt át, phản chiếu lên từng vệt sáng mờ ảo. Trong chiếc xe sang trọng đỗ bên vệ đường, Nguyễn Hoàng Minh – giám đốc tập đoàn tài chính lớn – đang ngồi suy tư sau một ngày dài bận rộn. Đôi mắt anh vô tình hướng ra ngoài cửa sổ và bất chợt khựng lại khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Một người phụ nữ tóc đã bạc, dáng vẻ gầy gò, khoác trên mình bộ quần áo cũ kỹ đang co ro trước một cửa tiệm ven đường. Trông bà có vẻ như đang tìm chỗ trú mưa, hoặc có lẽ… đang tìm kiếm thứ gì đó từ những chiếc thùng rác gần đó. Một cảm giác quen thuộc xộc đến khiến tim Minh đập mạnh. Anh nheo mắt quan sát kỹ hơn. Càng nhìn, anh càng chắc chắn đó chính là cô Lan – cô giáo chủ nhiệm năm xưa của anh.

Hơn hai mươi năm trước, Minh từng là một cậu học trò nghèo, sống cùng mẹ trong căn nhà tồi tàn ở khu ngoại ô. Bố mất sớm, hai mẹ con chật vật kiếm sống từng ngày. Cô Lan chính là người đã giúp đỡ Minh nhiều nhất trong những năm tháng đó. Không chỉ dạy anh kiến thức, cô còn hỗ trợ tiền sách vở, bữa ăn trưa và thậm chí là khuyến khích anh tiếp tục học hành khi Minh từng có ý định bỏ học để đi làm phụ giúp gia đình.

Chính nhờ những lời động viên ấy, Minh quyết tâm học tập, giành học bổng và sau này trở thành một giám đốc thành đạt. Nhưng đã nhiều năm rồi, anh không còn nghe tin tức gì về cô giáo cũ. Hôm nay, giữa phố xá xa hoa của thành phố, hình ảnh cô lại hiện ra trước mắt anh trong một hoàn cảnh bi thương đến vậy.

Không chần chừ, Minh mở cửa xe, lao nhanh đến bên cô.

  • Cô Lan! Cô còn nhớ con không? Con là Minh đây ạ!

Người phụ nữ chậm rãi quay lại, ánh mắt mơ hồ. Bà nhìn Minh chằm chằm một lúc lâu, rồi bỗng lắc đầu:

  • Cậu… là ai?

Tim Minh thắt lại….Xem thêm tại bình luận

Trời mưa lất phất trên con phố tấp nập của thành phố. Những ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống mặt đường ướt át, phản chiếu lên từng vệt sáng mờ ảo. Trong chiếc xe sang trọng đỗ bên vệ đường, Nguyễn Hoàng Minh – giám đốc tập đoàn tài chính lớn – đang ngồi suy tư sau một ngày dài bận rộn. Đôi mắt anh vô tình hướng ra ngoài cửa sổ và bất chợt khựng lại khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Một người phụ nữ tóc đã bạc, dáng vẻ gầy gò, khoác trên mình bộ quần áo cũ kỹ đang co ro trước một cửa tiệm ven đường. Trông bà có vẻ như đang tìm chỗ trú mưa, hoặc có lẽ… đang tìm kiếm thứ gì đó từ những chiếc thùng rác gần đó. Một cảm giác quen thuộc xộc đến khiến tim Minh đập mạnh. Anh nheo mắt quan sát kỹ hơn. Càng nhìn, anh càng chắc chắn đó chính là cô Lan – cô giáo chủ nhiệm năm xưa của anh.

Hơn hai mươi năm trước, Minh từng là một cậu học trò nghèo, sống cùng mẹ trong căn nhà tồi tàn ở khu ngoại ô. Bố mất sớm, hai mẹ con chật vật kiếm sống từng ngày. Cô Lan chính là người đã giúp đỡ Minh nhiều nhất trong những năm tháng đó. Không chỉ dạy anh kiến thức, cô còn hỗ trợ tiền sách vở, bữa ăn trưa và thậm chí là khuyến khích anh tiếp tục học hành khi Minh từng có ý định bỏ học để đi làm phụ giúp gia đình.

Chính nhờ những lời động viên ấy, Minh quyết tâm học tập, giành học bổng và sau này trở thành một giám đốc thành đạt. Nhưng đã nhiều năm rồi, anh không còn nghe tin tức gì về cô giáo cũ. Hôm nay, giữa phố xá xa hoa của thành phố, hình ảnh cô lại hiện ra trước mắt anh trong một hoàn cảnh bi thương đến vậy.

Không chần chừ, Minh mở cửa xe, lao nhanh đến bên cô.

  • Cô Lan! Cô còn nhớ con không? Con là Minh đây ạ!

Người phụ nữ chậm rãi quay lại, ánh mắt mơ hồ. Bà nhìn Minh chằm chằm một lúc lâu, rồi bỗng lắc đầu:

  • Cậu… là ai?

Tim Minh thắt lại. Một cơn lạnh buốt lan ra trong lòng. Nhưng anh không từ bỏ.

  • Cô không nhớ con sao? Con là Minh, học trò của cô ngày xưa. Cô từng chủ nhiệm lớp 12A trường cấp ba Phan Châu Trinh đấy ạ.

Cô Lan nhíu mày, cố gắng nhớ lại nhưng chỉ đáp:

  • Xin lỗi cậu, tôi không nhớ gì cả…

Những lời nói ấy như lưỡi dao cứa vào tim Minh. Anh nhận ra cô giáo của mình không chỉ nghèo khổ mà còn bị mất trí nhớ. Điều gì đã xảy ra với cô trong suốt những năm qua?

Những người xung quanh đây nói rằng ngày nào cô cũng đi quanh khu vực này, lang thang trên các con phố, đôi khi lẩm bẩm những điều không ai hiểu được. Một số người thương tình cho cô thức ăn, nhưng cô thường chỉ nhận một chút rồi lại tiếp tục bước đi như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong vô thức.

Minh đưa cô Lan về nhà mình bất chấp sự ngần ngại của bà. Ban đầu, bà không quen với một nơi xa lạ, nhưng Minh nhẹ nhàng trấn an, dành thời gian chăm sóc và kể lại những kỷ niệm cũ. Anh thuê bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho cô, nhưng tình trạng của cô không khá hơn. Bệnh mất trí nhớ dường như đã ăn sâu vào ký ức, khiến cô không thể nhận ra Minh hay bất kỳ ai khác.

Dù vậy, Minh vẫn kiên nhẫn. Anh sắp xếp một căn phòng riêng cho cô trong biệt thự, ngày ngày cùng cô trò chuyện, kể lại những câu chuyện xưa. Anh mua về những quyển sách cũ mà cô từng thích, bật những bài giảng của cô mà anh đã ghi âm được từ những năm học trước. Nhưng cô Lan chỉ nhìn anh với ánh mắt xa lạ, thỉnh thoảng mỉm cười như một người bà hiền hậu đối với một cậu thanh niên tốt bụng.

Thời gian trôi qua, dù không thể lấy lại ký ức, cô Lan dần quen thuộc với Minh và bắt đầu xem anh như một người thân. Bà không còn hỏi “cậu là ai?” mà thay vào đó, bà gọi anh là “Minh, cậu thanh niên tốt bụng ấy”. Dù câu nói đó không mang theo ký ức của những năm tháng cũ, nhưng với Minh, đó đã là một niềm hạnh phúc lớn lao.

Một ngày nọ, khi Minh đang ngồi cùng cô Lan trong khu vườn nhỏ, bà bỗng cầm lấy tay anh, khẽ nói:

  • Cậu Minh này, nếu tôi có một cậu học trò như cậu, chắc tôi đã tự hào lắm.

Minh rơi nước mắt. Anh biết rằng có thể cô sẽ không bao giờ nhớ lại được anh là ai, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Quan trọng là, anh đã tìm lại được cô và có thể chăm sóc cho cô đến suốt đời.

Và như thế, trong căn biệt thự rộng lớn, không chỉ có một giám đốc thành đạt mà còn có một người mẹ thứ hai – dù không còn nhớ quá khứ, nhưng vẫn luôn được yêu thương và trân trọng như những ngày tháng cô từng hết lòng vì học trò của mình.