“Vừa xuống sân bay thì gặp lại vợ cũ, anh đ/ơ người khi bé gái cứ gọi “Ba ơi”

Tiến bước ra khỏi sân bay Tân Sơn Nhất, anh kéo theo chiếc vali hành lý nặng trĩu. Sau hơn sáu năm sinh sống và làm việc tại nước ngoài, hôm nay anh mới trở lại quê hương. Không gian sân bay vẫn đông đúc như ngày nào, người người tấp nập với những cuộc hội ngộ và chia ly. Tiến hít một hơi dài, cảm nhận không khí Sài Gòn thân thuộc len lỏi vào từng thớ phổi.

Anh không có kế hoạch ở lại lâu. Chuyến công tác này chỉ kéo dài khoảng một tháng, rồi anh lại quay về với cuộc sống đã ổn định nơi xứ người. Sáu năm qua, anh đã cố gắng gạt bỏ quá khứ, nhưng ngay khoảnh khắc bước xuống sân bay, bao ký ức lại ùa về. Hình ảnh một người phụ nữ và một đứa trẻ hiện ra trước mắt anh, khiến anh khựng lại.

Là cô ấy! Linh – người vợ cũ của anh. Và bên cạnh cô là một bé gái chừng năm, sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, mái tóc đen tuyền xõa dài. Điều khiến Tiến sững sờ hơn cả là khoảnh khắc bé gái bất ngờ reo lên:

“Ba ơi!”

Tiến đơ người, trái tim như ngừng đập trong giây lát. Anh nhìn Linh, ánh mắt cô cũng đang hoảng hốt không kém. Cả hai đều đứng yên, không ai biết phải phản ứng ra sao.

Cô bé nhanh chóng chạy về phía anh, nắm lấy tay anh một cách tự nhiên. Cảm giác nhỏ bé nhưng ấm áp từ bàn tay con trẻ làm Tiến bất giác run lên. Anh nhìn xuống cô bé, rồi lại quay sang Linh, như chờ đợi một lời giải thích. Nhưng Linh chỉ mím chặt môi, ánh mắt phức tạp. Sau vài giây lặng im, cô khẽ nói:

“Anh… về khi nào vậy?”

Giọng cô vẫn vậy, nhẹ nhàng nhưng có chút ngập ngừng. Tiến nuốt khan, cảm giác một trận cuồng phong đang cuộn trào trong lồng ngực.

“Anh vừa xuống sân bay…” – Anh đáp, giọng khàn đặc.

Cô bé vẫn nắm chặt tay anh, đôi mắt sáng long lanh:

“Ba đi lâu quá! Ba không nhớ con sao?”

Câu hỏi ấy như một mũi dao xoáy thẳng vào lòng Tiến. Anh bối rối nhìn đứa trẻ. Sáu năm trước, khi anh và Linh ly hôn, cô chưa hề mang thai. Vậy tại sao đứa trẻ này lại gọi anh là ba?

Linh dường như hiểu được suy nghĩ trong mắt anh. Cô khẽ cúi xuống, xoa đầu cô bé, giọng dịu dàng:

“Hoa, con lại đây với mẹ nào.”

Nhưng bé Hoa lắc đầu nguầy nguậy, bám chặt lấy Tiến hơn. Cảm giác bé con bám víu vào mình làm Tiến không khỏi xao động. Anh cúi xuống, cất giọng trầm ấm:

“Hoa, con… bao nhiêu tuổi rồi?”

Cô bé giơ bàn tay nhỏ nhắn, xòe năm ngón tay:

“Năm tuổi rưỡi ạ! Mẹ bảo sinh nhật con sắp tới, ba sẽ về dự đúng không?”

Tiến nghẹn lời. Năm tuổi rưỡi? Nếu tính theo thời gian, nghĩa là… ngay sau khi anh và Linh chia tay, cô đã mang thai? Vậy mà suốt sáu năm qua, anh hoàn toàn không biết gì.

Anh chậm rãi ngước lên nhìn Linh, ánh mắt vừa đau đớn vừa tràn đầy câu hỏi. Linh né tránh ánh mắt anh, rồi khẽ thở dài:

“Chuyện dài lắm… Mình tìm chỗ nào nói chuyện đi.”

Tiến và Linh chọn một quán cà phê yên tĩnh gần sân bay. Anh kéo ghế ngồi xuống, mắt vẫn dán chặt vào Linh. Cô bé Hoa ngồi bên cạnh mẹ, nhưng đôi mắt không rời khỏi Tiến, ánh nhìn đầy tò mò và mong chờ.

“Anh muốn biết mọi chuyện.” – Tiến lên tiếng, giọng nghiêm túc.

Linh im lặng một lúc, như đang sắp xếp lại suy nghĩ. Rồi cô chậm rãi nói:

“Sau khi chúng ta ly hôn, em mới phát hiện mình có thai. Lúc đó anh đã rời đi, em không biết phải làm thế nào. Em từng định báo cho anh, nhưng rồi…”

Cô ngập ngừng, cúi xuống nhìn ly cà phê trước mặt.

“Nhưng rồi sao?” – Tiến sốt ruột.

“Nhưng rồi em nghĩ… có lẽ anh không cần biết nữa. Chúng ta đã kết thúc, anh cũng có cuộc sống mới. Em sợ nếu nói ra, anh sẽ cảm thấy trách nhiệm và không thể sống thoải mái như anh muốn.”

Tiến siết chặt tay, cảm giác tức giận, hối tiếc và đau lòng đan xen. Sáu năm qua, anh đã bỏ lỡ những gì? Những khoảnh khắc đầu tiên của con gái, những bước đi chập chững, những tiếng gọi đầu tiên…

“Em có từng nghĩ đến việc anh cũng có quyền làm cha không?” – Anh hỏi, giọng khàn đặc.

Linh ngẩng lên nhìn anh, trong mắt cô ánh lên sự day dứt. Nhưng trước khi cô kịp đáp, bé Hoa bất ngờ kéo áo anh, giọng hồn nhiên:

“Ba ơi, ba đừng giận mẹ nha. Mẹ bảo ba là người tốt, ba sẽ thương con mà, đúng không?”

Tiến nhìn xuống khuôn mặt ngây thơ ấy, trái tim như mềm đi. Anh giơ tay xoa đầu con bé, rồi ngước nhìn Linh:

“Anh cần thời gian… Nhưng anh muốn ở bên con.”

Linh khẽ gật đầu, trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả. Có lẽ đây là cơ hội để họ đối diện với quá khứ và tìm kiếm một tương lai mới.