2 vợ chồng hiế;m muộn, IVF là hy vọng cuối cùng của tôi. Bắt đầu hành trình này, tôi ngập tràn niềm tin. Nhưng rồi thất bại cứ nối tiếp thất bại. Tôi đã khóc rất nhiều, đã từng có lúc muốn bỏ cuộc, nhưng nghĩ đến một mái nhà với tiếng cười trẻ thơ, tôi lại gắng gượng đứng lên..

Tôi và anh kết hôn khi cả hai đều đã bước qua tuổi ba mươi. Một cuộc hôn nhân không quá rực rỡ nhưng đủ ấm áp, đủ để tôi tin rằng chúng tôi sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường. Nhưng rồi, hiện thực không phải lúc nào cũng đẹp như mơ.

Sau ngày cưới, chúng tôi mong chờ con đến từng ngày. Thế nhưng, hết năm này qua năm khác, mong ước nhỏ nhoi ấy vẫn không thành hiện thực. Tôi lao vào hành trình chữa trị hiếm muộn với tất cả hy vọng. Chúng tôi đã thử đủ mọi cách: từ Đông y, Tây y, từ những bài thuốc dân gian cho đến những phương pháp y học tiên tiến. Nhưng lần nào tôi cũng nhận lại sự thất vọng.

IVF là hy vọng cuối cùng của tôi. Bắt đầu hành trình này, tôi ngập tràn niềm tin. Nhưng rồi thất bại cứ nối tiếp thất bại. Tôi đã khóc rất nhiều, đã từng có lúc muốn bỏ cuộc, nhưng nghĩ đến một mái nhà với tiếng cười trẻ thơ, tôi lại gắng gượng đứng lên.

Mười năm. Mười năm chạy chữa, kiên trì và nhẫn nại. Và rồi, phép màu cuối cùng cũng đến. Lần này, bác sĩ thông báo tôi đã đậu thai. Không phải một mà là ba! Tôi run rẩy cầm tờ kết quả siêu âm, nước mắt lăn dài trên má. Tôi không dám tin đây là sự thật. Hạnh phúc lớn lao này đến sau bao nhiêu cay đắng, sau những tháng ngày tôi tưởng chừng đã mất hết hy vọng.

Ngay lập tức, tôi gọi cho anh. Giọng tôi nghẹn lại khi báo tin vui. Nhưng bên kia đầu dây, anh chỉ ậm ừ, bảo đang bận rồi cúp máy. Tôi hụt hẫng. Nhưng tôi tự an ủi mình rằng có lẽ anh chưa kịp tiếp nhận niềm vui đột ngột này. Tôi không muốn suy nghĩ tiêu cực, vì bây giờ tôi đang mang trong mình ba sinh linh bé nhỏ. Tôi cần lạc quan, cần vui vẻ để các con được khỏe mạnh.

Nhưng rồi, mọi thứ sụp đổ.

Hôm đó, anh đi vắng, tôi ở nhà dọn dẹp. Khi tôi gom đồ đạc trên bàn làm việc, vô tình thấy điện thoại của anh. Một cuộc gọi đến, màn hình hiển thị số của một người bạn thân của anh. Tôi định gọi anh để báo nhưng chợt nghe thấy tiếng chuông tin nhắn. Tin nhắn đến ngay sau cuộc gọi nhỡ, chỉ vỏn vẹn một dòng:

“Con trai mày được sáu tháng rồi, mày định giấu vợ đến bao giờ?”

Tim tôi như ngừng đập. Tôi ngồi sụp xuống sàn, không tin vào mắt mình. Tôi mở điện thoại, lướt qua những tin nhắn giữa họ. Những đoạn hội thoại đứt quãng, những bức ảnh đứa bé kháu khỉnh. Con trai anh. Sáu tháng tuổi.

Sáu tháng tuổi – nghĩa là khi tôi vẫn đang miệt mài chạy chữa, đang chịu đau đớn vì tiêm hormone, đang đặt hết hy vọng vào một gia đình trọn vẹn, anh đã phản bội tôi từ lâu. Anh đã có con với một người phụ nữ khác.

Tôi chết lặng.

Tối đó, khi anh trở về, tôi không hỏi han, không gào thét, không trách móc. Tôi chỉ nhìn anh, nỗi đau dồn nén trong đôi mắt. Khi tôi đưa điện thoại cho anh, anh không hề chối cãi, chỉ lặng lẽ cúi đầu. Tôi hiểu, tất cả đã kết thúc.

Ngày tôi lên bàn cấy phôi, tôi đã ra quyết định cuối cùng: Tôi sẽ làm mẹ đơn thân. Tôi không thể từ bỏ những đứa con mà tôi đã khổ sở tìm kiếm. Tôi không cần một người chồng đã phản bội mình ngay trong những ngày tháng tôi tuyệt vọng nhất. Anh không đến bệnh viện hôm đó. Tôi cũng không còn mong đợi gì nữa.

Tôi sinh ba đứa con giữa mùa đông giá lạnh. Những đứa trẻ bé bỏng như những thiên thần đến với tôi như một món quà sau bao năm chờ đợi. Một mình tôi chăm con, một mình tôi chống chọi với những đêm mất ngủ, những tháng ngày nuôi con trong chật vật. Nhưng tôi chưa từng hối hận. Vì các con, tôi trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Năm năm sau, tôi gặp lại anh, tình cờ trong một quán cà phê. Tôi đi cùng ba đứa trẻ, chúng ríu rít cười đùa bên tôi. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chẳng còn cảm xúc gì khi gặp lại anh, nhưng khi nhìn thấy anh, trái tim tôi vẫn nhói lên một nhịp.

Anh trông tiều tụy hơn trước. Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt anh đầy sự hối hận. Anh bước đến, định nói điều gì đó nhưng tôi chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

“Anh khỏe không?”

Anh không trả lời, ánh mắt anh dừng lại ở ba đứa trẻ. Chúng có đôi mắt giống tôi, khuôn mặt có chút đường nét của anh. Tôi biết, anh hiểu ngay chúng là con mình.

Tôi không đợi anh hỏi, cũng không cần một lời giải thích nào từ anh nữa. Tôi đã đi qua những ngày tăm tối nhất mà không có anh. Tôi đã tự mình nuôi lớn ba thiên thần này, và tôi không cần anh nữa.

Tôi nắm tay ba đứa con, bước đi giữa phố đông. Anh đứng lặng đó, không đuổi theo. Bởi vì anh biết, giờ đây tôi đã có một thế giới riêng – thế giới không còn chỗ cho anh.