Một buổi tối muộn, Vy ngồi trong căn phòng nhỏ, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Cô đã quen với cuộc sống lặng lẽ này từ khi gặp tai nạn ba năm trước, khiến đôi chân cô mất đi cảm giác vĩnh viễn. Hôm nay, trong lúc thanh toán tiền mua hàng online, cô vô tình chuyển khoản nhầm 10.000 đồng cho một số tài khoản lạ.
“10.000 đồng thôi mà, chắc họ cũng chẳng để ý đâu”, cô thầm nghĩ và định bỏ qua.
Nhưng chỉ vài phút sau, một tin nhắn lạ hiện lên:
“Chào bạn, hình như bạn chuyển nhầm tiền cho tôi?”
Cô ngạc nhiên. Ít ai trả lại số tiền nhỏ như vậy. Cô nhắn lại:
“Vâng, tôi nhầm thật. Anh không cần gửi lại đâu, chỉ 10.000 đồng thôi mà.”
“Tiền là tiền, dù ít hay nhiều cũng nên trả lại. Tôi sẽ chuyển lại nhé.”
Vy bật cười. Cô không ngờ lại gặp một người cẩn thận như vậy. Hai người tiếp tục trò chuyện. Người lạ ấy tên là Duy – một chàng trai làm việc trong lĩnh vực công nghệ, hài hước và thân thiện.
Từ một cuộc trò chuyện nhỏ, họ nói về đủ thứ trên đời. Những ngày sau đó, Vy và Duy nhắn tin thường xuyên hơn. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ anh, dù chỉ qua những dòng chữ trên màn hình.
Một ngày nọ, Duy đề nghị gặp mặt. Vy do dự. Cô sợ rằng khi biết sự thật về cô, anh sẽ thay đổi. Nhưng cuối cùng, cô quyết định đồng ý.
Vy đến quán cà phê trước, ngồi ở góc khuất. Khi Duy bước vào, cô nhận ra anh ngay lập tức – cao ráo, điển trai và nụ cười ấm áp. Nhưng khi ánh mắt anh dừng lại ở cô, thoáng chút sững sờ hiện lên trong đáy mắt.
Vy nuốt khan, cố giữ bình tĩnh. Cô không muốn để lộ sự lo lắng của mình.
Duy bước lại gần, vẫn giữ nụ cười như trước:
“Em là Vy đúng không?”
“Ừm, là em.”
Anh kéo ghế ngồi xuống, không nhắc gì đến chiếc xe lăn của cô. Họ trò chuyện như bình thường, nhưng Vy cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt anh – một chút bối rối, một chút suy nghĩ.
Sau buổi gặp, Vy chuẩn bị tinh thần cho sự xa cách. Cô biết rõ rằng không phải ai cũng có thể chấp nhận một người không lành lặn như cô.
Nhưng Duy vẫn tiếp tục nhắn tin như trước.
Duy trăn trở rất nhiều. Anh không thể phủ nhận rằng mình bị thu hút bởi Vy – không chỉ vì sự dịu dàng mà còn vì nghị lực của cô. Nhưng anh cũng không chắc mình có đủ sức để gắn bó với cô suốt đời hay không.
Có lần, anh tâm sự với một người bạn thân:
“Tao thích cô ấy. Nhưng tao không biết liệu tình cảm này có đủ mạnh để vượt qua mọi rào cản không…”
Người bạn hỏi lại:
“Vậy mày thử nghĩ xem, nếu mai này cô ấy vẫn cứ như vậy, mày có hối hận nếu rời bỏ cô ấy không?”
Duy im lặng. Anh biết câu trả lời của mình.
Hôm đó, anh đến tìm Vy. Cô đang chăm chú đọc sách, ánh nắng chiều chiếu vào gương mặt cô trông thật yên bình.
Duy ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy tay cô.
“Anh thích em, Vy à. Không phải vì thương hại hay vì bất cứ lý do nào khác. Mà là vì em chính là em.”
Vy sững sờ nhìn anh. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho sự rời xa, nhưng không ngờ lại nhận được một lời tỏ tình chân thành đến vậy.
Cô bật khóc, không phải vì buồn, mà vì hạnh phúc.
IV. Hạnh phúc giản đơn
Từ đó, họ bên nhau. Duy trở thành đôi chân của Vy, cùng cô đi đến những nơi cô chưa từng dám nghĩ đến. Anh không đối xử với cô như một người cần được giúp đỡ, mà như một người bạn đời thực sự.
Có những lúc khó khăn, có những ánh nhìn thương hại từ người ngoài, nhưng họ không bận tâm. Hạnh phúc không nằm ở việc có thể chạy nhảy, mà ở việc có ai đó nắm tay mình trên con đường đời.
Vy từng nghĩ rằng cuộc đời mình đã khép lại từ khi mất đi đôi chân. Nhưng nhờ một lần chuyển nhầm 10.000 đồng, cô đã tìm được người sẵn sàng ở bên cô mãi mãi.
Vì đôi khi, duyên phận đến từ những điều nhỏ bé nhất.