Cơn mưa bất chợt trút xuống thành phố, những hạt mưa lách tách gõ lên nóc chiếc xe sang trọng của Hải Nam. Anh ngồi trong xe, đôi mắt lạnh lùng lướt qua màn hình điện thoại, kiểm tra tin nhắn công việc. Với anh, mưa chỉ là một chút bất tiện trên đường, chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống đủ đầy mà anh đang có.
Bỗng một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên ngoài cửa xe:
-
“Anh ơi, mua giúp em một tờ vé số đi ạ.”
Hải Nam ngước nhìn. Một cô bé gầy gò, quần áo ướt sũng, tay ôm chặt xấp vé số đang run rẩy trước mặt anh. Gương mặt em lem luốc nhưng đôi mắt… đôi mắt ấy khiến tim anh chợt thắt lại.
Nó sâu thẳm, vừa buồn bã, vừa kiên cường.
Hải Nam nhíu mày. Anh từng thấy ánh mắt này ở đâu đó… rất lâu rồi…
-
“Không cần.” – Anh đáp, giọng vô cảm, rồi quay đi.
Cô bé không năn nỉ, không than vãn. Em chỉ cười nhẹ, giọng trong trẻo:
-
“Không sao đâu ạ. Em sẽ bán được thôi!”
Câu nói đơn giản ấy, trong khoảnh khắc ấy, làm Hải Nam sững sờ. Lần đầu tiên, anh cảm thấy chút gì đó lạ lẫm trong lòng mình.
Mưa vẫn chưa dứt. Nhìn cô bé vẫn đứng dưới hiên quán ven đường, Hải Nam bỗng thấy khó chịu. Lần đầu tiên, anh hạ kính xe, hỏi một câu mà chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi:
-
“Em tên gì?”
Cô bé ngước nhìn anh, đôi mắt long lanh dưới màn mưa.
-
“Dạ, em là Linh.”
-
“Ba mẹ em đâu? Sao em phải đi bán vé số?”
Linh cười nhẹ, nhưng nụ cười có chút gượng gạo.
-
“Mẹ em mất rồi, ba bệnh nặng không đi làm được, nên em phải kiếm tiền lo cho ba. Mưa lớn quá, chắc hôm nay em không bán được nhiều…”
Lòng Hải Nam chợt nhói lên một cảm giác khó tả. Anh không phải là người hay động lòng trước những câu chuyện đáng thương. Nhưng cô bé này… ánh mắt em làm anh nhớ về chính mình của rất nhiều năm trước.
Đột nhiên, anh nói:
-
“Lên xe đi, anh chở em về.”
Linh ngần ngại. Nhưng khi thấy sự chân thành trong mắt Hải Nam, em gật đầu.
Chiếc xe sang trọng lăn bánh qua những con hẻm nhỏ, đến trước một căn nhà tồi tàn. Nhìn nơi ấy, Hải Nam đột nhiên siết chặt vô lăng.
Đây là nơi anh từng sống khi còn nhỏ.
Linh vui vẻ bước vào, giọng trong trẻo gọi:
-
“Ba ơi, con về rồi nè!”
Từ trong nhà, một người đàn ông tiều tụy bước ra, ho vài tiếng rồi nhìn về phía cửa. Khi ánh mắt ông chạm vào Hải Nam, toàn thân ông chợt cứng đờ.
-
“Nam… Là con sao?”
Cả thế giới của Hải Nam như sụp đổ.
Người đàn ông đó chính là người cha đã bỏ rơi anh và mẹ từ nhiều năm trước.
Hải Nam lạnh lùng nhìn ông. Trong ký ức của anh, người đàn ông này đã từng nhẫn tâm rời bỏ anh và mẹ để chạy theo một người phụ nữ khác, để rồi mẹ anh phải một mình gánh vác tất cả.
-
“Con không có người cha như ông.” – Hải Nam cất giọng đầy cay đắng.
Linh sững người, nhìn Hải Nam rồi quay sang ba mình, ánh mắt đầy hoang mang.
-
“Anh nói gì vậy ạ? Ba em… ba có quen anh sao?”
Người đàn ông già nua rưng rưng nước mắt, giọng ông nghẹn lại:
-
“Linh… Anh ấy là anh trai của con…”
Cô bé đứng lặng, đôi mắt mở to đầy bất ngờ. Hải Nam quay người bước đi, nhưng giọng nói yếu ớt của cha anh khiến anh khựng lại:
-
“Ba đã sai… Ba biết mình có lỗi với con và mẹ con… nhưng ba đã hối hận suốt bao năm nay. Chỉ là… ba không còn cơ hội để chuộc lỗi nữa…”
Câu nói ấy đánh mạnh vào trái tim Hải Nam.
Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn ông này. Nhưng giờ đây, nhìn ông già yếu, nhìn Linh bé nhỏ vẫn ngày ngày lo lắng cho cha, trái tim anh lại đấu tranh dữ dội.
Hải Nam không thể tha thứ. Nhưng anh không thể để Linh phải khổ cực thêm nữa.
Anh bí mật lo liệu viện phí cho cha, gửi tiền hàng tháng để Linh có thể đi học, nhưng không bao giờ quay lại gặp họ.
Trước khi đi, anh nói với Linh:
-
“Em xứng đáng có một tương lai tốt hơn. Anh không thể ở lại, nhưng anh mong em sẽ luôn mạnh mẽ.”
Linh ôm chặt tờ vé số trong tay, nước mắt rơi. Cô bé biết, dù không nói ra, nhưng trong trái tim anh, anh vẫn là một người anh trai thực sự.
Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ, những mối nhân duyên kỳ lạ.
Sự hận thù có thể khiến con người mạnh mẽ, nhưng chỉ có tình yêu thương mới khiến trái tim bình yên.
Hải Nam, từ một triệu phú lạnh lùng, đã nhận ra rằng giá trị lớn nhất của con người không nằm ở tiền bạc, mà nằm ở sự lựa chọn giữa hận thù và lòng vị tha.
Còn bạn, nếu đặt vào vị trí của anh, bạn sẽ chọn tha thứ hay ra đi?