Vô tình giúp đỡ cậu bé ăn mày, 10 năm sau may mắn trở thành vợ của tổng tài tỷ phú …

Trời mưa xối xả, con hẻm nhỏ trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Một cậu bé gầy gò, quần áo rách rưới, ngồi co ro dưới mái hiên chật hẹp. Cái bụng đói cồn cào khiến cậu run lên bần bật. Đôi mắt to tròn, lem luốc của cậu dán chặt vào những người đi ngang qua, mong chờ một chút lòng thương hại, nhưng ai cũng vội vã lướt qua, không ai để ý.

Bỗng, một cô bé tầm tuổi cậu, khoảng chín, mười tuổi, mặc chiếc áo khoác mỏng, tay cầm ổ bánh mì nóng hổi, dừng lại trước mặt cậu. Cô bé có đôi mắt trong veo, tràn đầy sự ấm áp.

  • “Này, cậu có đói không?”

Cậu bé giật mình ngước lên, lưỡng lự vài giây rồi khẽ gật đầu. Cô bé không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng xé đôi ổ bánh, đưa một nửa cho cậu.

  • “Ăn đi, bánh này ngon lắm đó!”

Cậu bé vẫn do dự, nhưng khi ngửi thấy mùi bánh mì thơm lừng, cậu không thể cưỡng lại mà cầm lấy, ăn ngấu nghiến. Cô bé mỉm cười, ngồi xuống cạnh cậu, che chắn cho cậu khỏi những giọt mưa hắt vào.

  • “Tớ là Linh, còn cậu tên gì?”

Cậu bé nuốt vội miếng bánh, lí nhí đáp:

  • “Minh.”
  • “Cậu ở đâu? Sao lại ngồi đây một mình?”

Minh im lặng, đôi mắt cậu tối sầm lại. Cậu không muốn nhớ về ngôi nhà nơi cha mẹ cậu đã mất sau một vụ tai nạn, để lại cậu bơ vơ giữa cuộc đời. Không có ai thân thích, cậu lang thang khắp nơi, sống nhờ vào lòng thương hại của người lạ.

Nhìn thấy vẻ buồn bã trong mắt Minh, Linh không hỏi thêm. Cô chỉ cởi chiếc khăn len nhỏ trên cổ, quàng lên cổ cậu.

  • “Cậu giữ lấy đi, trời lạnh lắm!”

Minh ngạc nhiên, định trả lại nhưng Linh đã cười hì hì:

  • “Tớ còn cái áo khoác, cậu cần nó hơn tớ.”

Cậu bé siết chặt chiếc khăn, cảm nhận hơi ấm lạ lẫm mà đã lâu cậu không có được.

  • “Cảm ơn cậu…”

Linh không biết rằng, khoảnh khắc đó đã khắc sâu vào trái tim Minh. Cậu bé thề rằng một ngày nào đó, cậu sẽ trở nên mạnh mẽ, để không ai có thể khinh thường mình nữa. Và quan trọng nhất, cậu muốn gặp lại Linh một lần nữa.

Mười năm trôi qua, Minh giờ đây đã là một người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ và đầy khí chất. Sau khi được một gia đình giàu có nhận nuôi và đưa ra nước ngoài học tập, cậu không ngừng nỗ lực, từng bước khẳng định bản thân để trở thành tổng giám đốc của tập đoàn tài chính hàng đầu.

Linh cũng trưởng thành, trở thành một cô gái xinh đẹp, thông minh nhưng vẫn giữ được sự lương thiện như ngày nào. Cô làm việc trong một công ty nhỏ, cuộc sống tuy không giàu có nhưng cũng đủ đầy.

Một ngày nọ, công ty cô tổ chức cuộc họp quan trọng với một đối tác lớn. Không ai khác, đối tác đó chính là Minh – tổng giám đốc quyền lực của tập đoàn Phạm Thị.

Linh ngồi lặng người khi nhìn thấy người đàn ông bước vào. Anh cao lớn, mạnh mẽ, gương mặt góc cạnh đầy nam tính, đôi mắt sắc bén nhưng lại có gì đó quen thuộc đến lạ. Cô không thể nhớ ra đã gặp anh ở đâu.

Minh đứng đó, nhìn thẳng vào cô. Một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên môi anh.

  • “Cô là Linh?”

Linh chớp mắt, giật mình trước giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy lực.

  • “Vâng, tôi là Linh. Tổng giám đốc có điều gì dặn dò không ạ?”

Minh khẽ cười, giọng nói mang theo chút trêu chọc:

  • “Chúng ta… đã từng gặp nhau rồi. Nhưng có vẻ cô không nhớ.”

Linh cau mày, cố lục lại trí nhớ. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tim cô.

Kể từ sau cuộc gặp đó, Minh liên tục xuất hiện trong cuộc sống của Linh. Anh cố tình tạo ra những cuộc chạm mặt “tình cờ”, từ bữa ăn trưa đến những lần họp đột xuất. Dù anh không nói rõ, nhưng ánh mắt anh luôn dõi theo cô, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Cho đến một ngày, Minh hẹn cô đi ăn tối. Giữa không gian lãng mạn của nhà hàng sang trọng, anh chậm rãi nói:

  • “Linh, em còn nhớ cậu bé ăn mày năm xưa không?”

Linh sững sờ, tim cô bỗng đập nhanh hơn.

  • “Ý anh là…?”

Minh nhẹ nhàng rút từ trong túi ra một chiếc khăn len cũ, đã sờn nhưng vẫn được giữ gìn cẩn thận.

  • “Em là người đã cứu anh vào ngày đông lạnh giá nhất cuộc đời anh. Chiếc bánh mì, chiếc khăn này… tất cả anh đều nhớ rõ.”

Linh bàng hoàng. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc khăn, rồi lại nhìn Minh. Một cậu bé gầy gò, yếu ớt năm nào, giờ đã trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, giàu có và đầy quyền lực.

  • “Là cậu… thật sao?”

Minh gật đầu, ánh mắt anh dịu dàng hơn bao giờ hết.

  • “Anh đã thề với chính mình, nếu có ngày thành công, anh sẽ tìm lại em. Không chỉ để trả ơn… mà bởi vì, từ ngày đó, em đã trở thành người đặc biệt nhất trong lòng anh.”

Linh không biết nói gì, chỉ cảm thấy tim mình rung động dữ dội.

Tình yêu của họ không đến ngay lập tức, mà trải qua nhiều thử thách. Minh cố gắng bù đắp cho Linh, nhưng cô vẫn do dự, lo lắng sự khác biệt giữa hai người. Cho đến khi Minh gặp nguy hiểm trong một vụ tranh chấp thương trường, Linh mới nhận ra tình cảm thật sự của mình.

Cuối cùng, trong một bữa tiệc sang trọng, Minh quỳ xuống trước mặt cô, đưa ra một chiếc nhẫn lấp lánh.

  • “Linh, em có đồng ý làm vợ anh không?”

Linh rơi nước mắt, nhưng lần này, cô không do dự nữa. Cô gật đầu.

Hạnh phúc đôi khi đến từ những điều nhỏ bé nhất. Một chiếc bánh mì, một chiếc khăn len… và một lời hứa của tuổi thơ.