Bà Loan, một người mẹ chồng khắt khe, lớn lên trong một gia đình truyền thống vùng quê Bắc Bộ. Từ nhỏ, bà đã được dạy rằng con trai là rường cột của gia đình, là người nối dõi tông đường. Khi kết hôn và sinh được con trai đầu lòng, bà càng tự hào vì đã làm tròn bổn phận. Sau khi chồng là ông Phúc già yếu, bà trở thành người quyết định mọi việc trong nhà. Bà đặt trọn niềm tin vào con trai duy nhất, Nam, và mang theo tư tưởng truyền thống khắt khe đối với con dâu.
Hạnh, con dâu của bà, là một người phụ nữ hiền lành, chịu thương chịu khó. Cô yêu Nam và sẵn sàng bước vào cuộc hôn nhân với hy vọng xây dựng một gia đình hạnh phúc. Tuy nhiên, ngay từ khi sinh con gái đầu lòng, cô đã cảm nhận sự thất vọng trong ánh mắt mẹ chồng. Khi sinh tiếp bé gái thứ hai, cô chính thức trở thành cái gai trong mắt bà Loan. Những lời mỉa mai, hắt hủi ngày càng nhiều hơn, và thậm chí Nam, người chồng mà cô yêu thương, cũng dần xa cách.
Dù đau khổ, Hạnh vẫn cố gắng nhẫn nhịn, hy vọng một ngày mẹ chồng sẽ thay đổi, chồng sẽ đứng về phía cô. Nhưng hy vọng đó đã tan vỡ khi cô nghe được cuộc bàn bạc giữa mẹ chồng và Nam về chuyện lấy vợ hai để có con trai. Sự nhẫn nhịn bao năm chỉ đổi lại sự phản bội.
Nam, người chồng nhu nhược, từ nhỏ đã được mẹ quyết định mọi chuyện. Anh yêu Hạnh nhưng không đủ can đảm bảo vệ cô. Khi chịu áp lực từ mẹ và những lời đàm tiếu bên ngoài, anh dần lung lay. Anh tin rằng chỉ cần có con trai, mẹ anh sẽ thay đổi, gia đình sẽ hạnh phúc. Anh thậm chí còn nghĩ đến chuyện lấy vợ hai, mà không hề hay biết rằng chính bản thân mình mới là người không thể có con trai.
Ông Phúc, người cha, người chồng bất lực, chứng kiến tất cả nhưng không thể thay đổi điều gì. Cả đời ông nhường nhịn vợ, để bà quyết định mọi việc trong gia đình. Dù thương con dâu, ông cũng không đủ sức đứng lên bảo vệ cô. Khi sự thật về Nam được phơi bày, ông nhận ra rằng chính gia đình mình đã tự tay phá vỡ hạnh phúc đáng lẽ có thể gìn giữ.
Khi Hạnh lên tiếng tiết lộ sự thật, cả nhà chồng chết lặng. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn màng. Chiếc ly đã vỡ không thể lành. Định kiến, áp lực và sự cố chấp đã đẩy gia đình đến bờ vực đổ vỡ, để rồi tất cả chỉ còn lại sự hối hận muộn màng.
Bốn con người, bốn tính cách khác nhau nhưng đều bị cuốn vào bi kịch gia đình bởi những định kiến và sự thiếu thấu hiểu. Nếu bà Loan không quá trọng nam khinh nữ, nếu Nam đủ mạnh mẽ để bảo vệ vợ, nếu Hạnh không cam chịu quá lâu mà lên tiếng sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã không đi đến kết cục đau lòng.
Tiếng khóc chào đời của đứa bé vang lên trong phòng sinh. Hạnh mệt nhoài nhưng hạnh phúc đến rơi nước mắt. Cô vừa trải qua gần mười giờ đau đớn, nhưng khi được ôm con vào lòng, mọi nỗi đau dường như tan biến. Nhìn đứa trẻ nhỏ xíu trong vòng tay, làn da hồng hào, đôi mắt chưa mở hẳn nhưng bàn tay bé xíu đã nắm chặt ngón tay mẹ, Hạnh mỉm cười, thầm nghĩ: “Con à, con là món quà quý giá nhất đời mẹ.”
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài lâu khi y tá thông báo: “Là một bé gái.” Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nặng nề. Nam siết chặt tay Hạnh, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng nét nhíu mày thoáng qua không qua nổi mắt cô. Hạnh nhìn sang mẹ chồng, thấy khuôn mặt bà đanh lại, ánh mắt đầy thất vọng. Không một lời chúc mừng, không một nụ cười, chỉ là sự im lặng đáng sợ.
Khi về nhà, Hạnh thấy rõ thái độ lạnh nhạt của bà Loan. Bà không bế cháu, không hỏi han cô lấy một lời, chỉ thở dài: “Chắc lần sau có con trai.” Một câu nói nhẹ bẫng nhưng như nhát dao cứa vào lòng Hạnh. Cô biết bà mong cháu trai, nhưng cô nào có thể quyết định giới tính của con mình? Cô tự nhủ rằng chỉ cần nhẫn nhịn, rồi bà sẽ thương cháu, thương cô. Nhưng cô đã sai.
Hai năm sau, Hạnh mang thai lần nữa. Cả gia đình đều mong đợi đó sẽ là con trai. Bà Loan ngày nào cũng sắc thuốc bổ, tìm thầy phong thủy, thậm chí bắt cô làm theo những mẹo dân gian để “sinh quý tử”. Dù mệt mỏi, Hạnh vẫn cố gắng nghe theo, chỉ mong bà có chút niềm tin vào cô. Nhưng đến ngày sinh, khi bác sĩ lại thông báo: “Là bé gái”, bà Loan đập mạnh tay vào ghế, mặt sầm lại. “Lại con gái nữa! Cái nhà này tuyệt tự rồi!”
Hạnh nằm trên giường bệnh, nước mắt lặng lẽ chảy xuống gối. Cô quay sang tìm sự an ủi từ chồng, nhưng Nam chỉ im lặng. Về nhà, bà Loan gần như không thèm nhìn cháu, buông một câu cay nghiệt: “Hai đứa con gái, sau này cũng đi lấy chồng hết thôi, chẳng đứa nào mang họ này cả.” Từ đó, cuộc sống của Hạnh chìm trong những chuỗi ngày tăm tối. Bà Loan chì chiết cô mỗi ngày. Mỗi bữa cơm, bà luôn tìm cách mỉa mai: “Nhà người ta đầy con trai, nhìn mà thèm. Còn nhà này, đúng là số khổ! Không biết đẻ thì để chồng nó kiếm đứa khác!” Những lời nói ấy như những mũi dao cứa vào tim Hạnh. Cô cắn răng chịu đựng, tự nhủ mình là mẹ, phải bảo vệ hai con.
Nhưng nỗi đau không chỉ đến từ mẹ chồng. Ban đầu, Nam vẫn an ủi vợ, bảo cô đừng để tâm đến lời mẹ. Nhưng rồi, chính anh cũng dần thay đổi. Dưới áp lực của bà Loan, Nam bắt đầu cảm thấy có lỗi vì không có con trai. Anh không còn dành nhiều thời gian cho vợ, không còn dỗ dành cô mỗi khi cô khóc. Những buổi tối, anh ngồi trầm ngâm thở dài. Dù không nói ra, Hạnh hiểu trong lòng anh đã có khoảng cách.
Một lần, Hạnh nhắc đến chuyện ra ở riêng. Nam lập tức gạt đi: “Mẹ chỉ muốn tốt cho gia đình thôi, em đừng nghĩ nhiều.” Hạnh nghẹn lời. Cô nhận ra, dù cô có đau khổ thế nào, Nam cũng không bao giờ đứng về phía cô. Dần dần, anh bắt đầu nghe theo mẹ, cũng không còn phản đối khi bà trách móc cô. Trong một bữa cơm, bà Loan lại than thở chuyện không có cháu trai. Hạnh cúi đầu im lặng, nhưng lần này, chính Nam cũng nói: “Hay là mình thử tìm cách khác?” Hạnh sững sờ, nhìn chồng như không tin vào tai mình. “Cách khác?” Nghĩa là anh cũng nghĩ như mẹ sao? Cô bỗng thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Đêm đó, Hạnh ôm hai con vào lòng, nước mắt rơi ướt mái tóc bé nhỏ của chúng. Hai thiên thần vô tội nhưng lại không được chào đón trong chính ngôi nhà này. Cô từng nghĩ chỉ cần mình nhẫn nhịn chịu đựng, mọi chuyện rồi sẽ ổn. Nhưng càng nhẫn nhịn, cô càng bị chà đạp. Cô muốn hét lên rằng: “Các con gái của tôi không đáng bị coi thường!” Nhưng cô chỉ lặng lẽ khóc, bởi vì không ai muốn nghe cô nói. Trong mắt họ, cô đã trở thành một người đàn bà “không biết đẻ”, một kẻ vô dụng trong chính gia đình mình.
Cô tự hỏi, mình còn có thể chịu đựng đến bao giờ? Câu trả lời đến sớm hơn cô tưởng.
Hôm đó, khi vừa ru hai con ngủ xong, Hạnh nghe tiếng bà Loan gọi Nam vào phòng. “Chuyện cưới vợ hai cho con, mẹ đã tính cả rồi.” Hạnh giật mình, tim cô như bị bóp nghẹt. Cô nép vào vách cửa, tim đập thình thịch. “Mẹ tìm được một cô gái trẻ trung, gia đình gia giáo, chắc chắn sẽ sinh được con trai.” Giọng bà Loan đầy tự tin. Hạnh nắm chặt tay, móng tay bấm vào da đến rướm máu. Rồi cô nghe tiếng Nam, trầm thấp nhưng không hề phản đối: “Con cũng nghĩ vậy, chỉ là chưa biết phải nói với Hạnh thế nào.”
Cô đứng chết lặng. Đến lúc này, cô không còn gì để nghi ngờ nữa. Người đàn ông cô yêu thương, người cô tin tưởng nhất, cũng đã chọn quay lưng lại với cô. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống sàn gỗ lạnh lẽo. Cô trở về phòng, nhìn hai con gái đang ngủ say. Những khuôn mặt thơ ngây, vô tư lự. Cô vuốt tóc con, nước mắt rơi xuống gối. “Mẹ phải làm gì đây? Mẹ phải làm gì để bảo vệ các con?”
Hạnh nhớ lại những tháng ngày đã qua, những lần cô nhẫn nhịn chịu đựng, cố gắng để được chấp nhận. Nhưng tất cả những gì cô nhận lại chỉ là sự khinh thường, sự phản bội từ người đàn ông mà cô yêu thương nhất. Cô cười cay đắng. Cô đã quá ngu ngốc khi tin rằng chỉ cần cố gắng, mọi thứ sẽ thay đổi. Nhưng hóa ra, chính cô mới là người phải ra đi.
Hạnh lặng lẽ thu dọn đồ đạc, từng bộ quần áo nhỏ xíu của hai con được gấp gọn vào chiếc vali cũ. Cô không còn nước mắt để khóc nữa. Nỗi đau đã hóa thành sự cương quyết. Trước khi rời đi, cô dừng lại trước cửa phòng mẹ chồng, nhìn vào bóng dáng già cỗi đang thảnh thơi uống trà như thể những gì bà đã làm không hề tồn tại. Cô không nói gì, chỉ khẽ cúi đầu – không phải vì nhẫn nhịn mà là lời từ biệt cuối cùng.
Nam đứng lặng trong phòng khách, đôi mắt anh có chút dao động nhưng chẳng thốt nên lời. Hạnh nhìn người đàn ông từng là chồng mình, từng là chỗ dựa mà cô tin tưởng nhất, rồi khẽ mỉm cười – một nụ cười nhẹ bẫng nhưng chất chứa cả sự thất vọng và buông bỏ.
Bước ra khỏi ngôi nhà từng là tổ ấm, Hạnh không quay đầu lại. Con đường phía trước dù có khó khăn thế nào, cô biết mình phải đi để bảo vệ hai đứa con gái. Bởi nếu cô không tự cứu lấy mình, ai sẽ cứu cô đây?
Bóng ba mẹ con nhỏ bé dần khuất sau màn đêm. Và trong ngôi nhà kia, những con người đang khát khao một đứa cháu trai vẫn tiếp tục sống trong những định kiến của chính họ, chẳng hề hay biết rằng, họ vừa đánh mất điều quý giá nhất – một gia đình thật sự.