Đi phỏng vấn xin việc, cô gái đeo vòng cổ của mẹ khiến chủ tịch ngã quỵ khi nhìn thấy…!

Sáng hôm ấy, trời Hà Nội lất phất mưa phùn. Những cơn gió tháng Ba lành lạnh thổi qua phố cổ, mang theo mùi hương ngai ngái của đất trời mùa xuân chưa kịp nhường chỗ cho nắng ấm. Trong căn phòng trọ nhỏ ở ngõ 72, Mai đang đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng đã được ủi phẳng phiu từ tối hôm trước. Đôi mắt cô ánh lên chút lo lắng – hôm nay là buổi phỏng vấn đầu tiên sau gần ba tháng tốt nghiệp.

Cô cúi xuống, mở ngăn kéo nhỏ bên giường, lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ đã ngả màu theo thời gian. Bên trong là một chiếc vòng cổ bằng bạc, hình giọt nước khảm đá màu lam sẫm – món trang sức duy nhất mẹ cô để lại trước khi qua đời. Mai đeo nó vào cổ, nhẹ nhàng như thể sợ làm thức dậy ký ức nào đó. Chiếc vòng hơi lạnh, nhưng lại khiến cô cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.

— “Con đeo vào nhé mẹ. Hôm nay con đi phỏng vấn, mẹ ở bên con nhé…”

Mai thì thầm, rồi quay người bước ra khỏi phòng. Cô không biết rằng hôm nay sẽ là ngày thay đổi cả cuộc đời mình.

Tại tầng cao nhất của toà nhà kính tráng lệ – trụ sở công ty Thiên Quân Group – Chủ tịch Trần Minh Quân đang ngồi lặng lẽ bên cửa sổ. Dù chỉ mới ngoài bốn mươi, mái tóc anh đã điểm vài sợi bạc, và gương mặt thường trực nét trầm tư. Quân là người đàn ông thành đạt, sắc sảo, và nổi tiếng khắt khe trong giới doanh nhân. Nhưng ít ai biết, bên trong lớp vỏ lạnh lùng ấy là một trái tim từng tổn thương sâu sắc bởi những điều không ai dám nhắc đến.

Trên bàn làm việc là một tấm ảnh cũ – chụp ba người: một người phụ nữ trẻ với nụ cười dịu dàng, một bé trai khoảng bảy tuổi, và một người phụ nữ khác đứng bên, tay khẽ đặt lên vai cô gái kia. Đó là mẹ anh – người phụ nữ đã mất sau một tai nạn bí ẩn. Người phụ nữ đứng bên cạnh chính là Lan – người bạn thân nhất của mẹ, đồng thời là người đã biến mất không dấu vết từ sau cái chết của bà.

Quân cất ảnh vào ngăn bàn khi có tiếng gõ cửa. Thư ký thông báo: “Anh Quân, đã đến giờ phỏng vấn ứng viên cho vị trí trợ lý truyền thông.”

Anh gật đầu. Một thoáng mệt mỏi thoáng qua đáy mắt, nhưng rồi lại được thay thế bằng vẻ bình thản thường lệ.

Mai ngồi đợi trong phòng họp rộng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Cô đã đi phỏng vấn nhiều nơi, nhưng chưa lần nào cảm thấy bầu không khí lại căng thẳng như thế này. Cửa mở. Một người đàn ông cao lớn bước vào. Anh mặc vest sẫm màu, nét mặt nghiêm nghị và ánh mắt sắc như dao. Chính là Chủ tịch Trần Minh Quân – người trực tiếp phỏng vấn cô.

Khi ánh mắt của anh dừng lại nơi cổ Mai, gương mặt anh thoáng biến sắc.

Chiếc vòng cổ.

Chính nó.

Quân đứng sững vài giây. Hơi thở anh nghẹn lại, ánh mắt dán chặt vào hình giọt nước lấp lánh dưới cổ áo sơ mi trắng của cô gái trẻ. Anh khẽ run rẩy, lùi lại một bước, như thể vừa nhìn thấy một bóng ma bước ra từ quá khứ.

— “Chiếc vòng… này, cô lấy ở đâu?”

Mai bất ngờ. Cô nhìn anh, đôi mắt mở to.

— “Dạ… đây là vòng cổ của mẹ em. Bà để lại trước khi mất.”

Giọng cô run nhẹ. Không khí trong phòng đột nhiên đặc quánh.

Quân ngồi phịch xuống ghế, tay đưa lên bóp thái dương. Anh không nghe nhầm. Cô gái này… là con của Lan?

Không thể nào… Lan mất rồi kia mà. Hoặc… đã biến mất mãi mãi.

Quân cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cả căn phòng im lặng, chỉ có âm thanh của tiếng mưa rơi nhẹ trên cửa kính. Anh không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy, một cảm giác nôn nao khó tả, như thể có điều gì đó chưa được giải thích, chưa được giải thoát.

Mai vẫn đứng im, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Cô không hiểu tại sao người đàn ông này lại phản ứng mạnh mẽ như vậy khi nhìn thấy chiếc vòng của mẹ cô. Đến giờ, cô vẫn chưa biết người đàn ông trước mặt là ai, nhưng ánh mắt anh khiến cô cảm thấy có điều gì đó khác thường.

— “Anh… sao vậy? Có chuyện gì không ổn sao?” Mai ngập ngừng lên tiếng.

Quân nhìn cô một lúc, không biết phải bắt đầu từ đâu. Anh thở dài, ánh mắt chứa đựng sự phức tạp.

— “Cô có chắc đây là chiếc vòng của mẹ cô không?”

Mai gật đầu, một lần nữa nắm chặt chiếc vòng cổ. Cô nhìn anh bằng đôi mắt ngây thơ, không hề hay biết rằng nó là một phần của câu chuyện bi kịch đã chìm sâu trong quá khứ.

— “Dạ, mẹ em để lại chiếc vòng này cho em trước khi bà mất. Nó có ý nghĩa rất lớn với em.”

Quân nhìn cô, tim anh như ngừng đập. Hình ảnh của người phụ nữ mà anh đã yêu – người vợ đã mất trong một vụ tai nạn không rõ nguyên nhân – lại trào về trong tâm trí. Và người phụ nữ này, đứng trước mặt anh, chính là… con gái của bà. Nhưng làm sao có thể chứ? Bà ấy đã mất tích từ lâu rồi, và không ai biết về cô gái này cho đến giờ phút này.

Một cơn sóng lớn dâng lên trong lòng Quân. Anh không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa, đứng bật dậy và vội vã đi đến cửa sổ, đôi tay ôm lấy đầu.

— “Con gái của Lan… sao lại là cô? Sao lại là cô?” Quân nói, giọng nghẹn ngào.

Mai đứng đó, bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô tiến lại gần, ánh mắt lạc lõng, lo lắng.

— “Anh nói gì vậy? Anh quen mẹ em sao?”

Quân quay lại, ánh mắt vẫn tràn ngập sự bàng hoàng, như thể vừa nhận ra điều gì đó cực kỳ quan trọng mà anh không hề chuẩn bị tinh thần.

— “Lan là người bạn thân nhất của mẹ tôi. Cô ấy đã mất… đã mất một cách bí ẩn. Nhưng tôi không ngờ… cô ấy lại có một đứa con gái.”

Mai cảm thấy một cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng. Lúc này, cô đã hiểu rõ hơn về cái cách mà Quân phản ứng. Câu chuyện về mẹ cô mà cô đã chỉ nghe qua những lời kể của bà ngoại giờ đây dường như đã được khơi lại, nhưng không phải theo cách mà cô mong đợi.

— “Chuyện này… sao lại như vậy?” Mai thốt lên.

Quân chậm rãi ngồi xuống ghế, đôi mắt anh trống rỗng. Anh nhìn Mai như thể đang nhìn vào một phần ký ức đã bị chôn vùi từ lâu. Họ không hề biết rằng trong quá khứ, có một sự kiện đã kéo theo hàng loạt biến cố mà đến giờ, nó vẫn ám ảnh Quân và cả mẹ cô.

Quân hít một hơi sâu, rồi nhìn Mai với ánh mắt đầy tiếc nuối.

— “Mẹ cô – Lan, là người tôi yêu sâu đậm trong suốt một thời gian dài. Nhưng sau một biến cố, cô ấy đã biến mất. Mọi người nói rằng bà ấy đã chết trong một vụ tai nạn, nhưng tôi không tin. Tôi đã tìm kiếm bà ấy suốt những năm tháng qua.”

Mai nghe mà như không thể tin nổi. Những gì Quân nói như một cơn bão cuốn đi tất cả những gì cô từng biết về mẹ mình. Cô muốn hiểu hơn, muốn biết thêm về người phụ nữ đã nuôi dưỡng mình, nhưng mọi thứ đang dần trở nên mờ mịt.

— “Vậy mẹ em… không chết sao? Cô ấy đâu rồi?” Mai hỏi, giọng nghẹn ngào.

Quân nhắm mắt, không thể đáp lại ngay lập tức. Anh gật đầu nhẹ nhàng, rồi tiếp tục kể:

— “Mẹ cô đã sống một cuộc sống ẩn dật sau khi bỏ đi. Cô ấy không muốn tôi biết về cô, không muốn chúng ta gặp nhau. Tôi không thể tìm được bà ấy, nhưng tôi luôn biết rằng mình có một đứa con gái.”

Mai bàng hoàng, ngồi khụy xuống đất. Cô không thể tin vào tai mình. Mọi thứ xung quanh cô dường như sụp đổ. Cô đã mơ tưởng đến một cuộc sống bình yên, nhưng giờ đây, cô đang đứng giữa ngã ba của quá khứ và hiện tại, với một sự thật không thể chối bỏ.

Mai đứng dậy, lấy lại sự bình tĩnh. Cô nhìn vào mắt Quân, giờ đây không còn sự sợ hãi hay hoang mang nữa, chỉ có một sự kiên quyết mạnh mẽ.

— “Nếu mẹ em không chết, vậy em sẽ đi tìm bà ấy. Em sẽ không để mất thêm một người thân nào nữa.”

Quân ngạc nhiên. Anh không ngờ cô gái này lại có quyết tâm mạnh mẽ đến vậy. Nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của Mai, anh hiểu rằng cô không thể lùi bước.

— “Tôi sẽ giúp cô tìm mẹ của mình,” Quân nói, giọng anh nhẹ đi một chút. “Nhưng cô phải hiểu, mọi chuyện sẽ không đơn giản.”

Mai gật đầu. Cô biết rằng con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng cô không thể quay lại. Mẹ cô, dù đã vắng mặt trong cuộc đời cô suốt bao nhiêu năm, giờ đây lại chính là chìa khóa để cô bước vào một hành trình mới – hành trình tìm lại những gì đã mất.

Cùng nhau, Mai và Quân bắt đầu một cuộc hành trình tìm lại sự thật. Nhưng trong lòng họ, không chỉ có sự mong đợi gặp lại người thân, mà còn là nỗi niềm chưa thể xóa bỏ về những vết thương quá khứ. Cả hai đều đang trên con đường tìm kiếm sự tha thứ, dù không biết liệu họ có thể chữa lành tất cả những vết thương ấy hay không.