Buổi chiều hôm ấy, trời Sài Gòn âm u. Những vệt nắng cuối ngày rọi qua kẽ lá, loang lổ trên mặt đường Nguyễn Trãi. Ông Tư – người đàn ông ngoài bảy mươi, gầy gò, khoác trên mình chiếc áo sơ mi bạc màu, tay cầm xấp vé số đã bán quá nửa – rảo bước dọc theo con đường tấp nập. Gương mặt ông đầy những nếp nhăn, vết chân chim hằn sâu theo năm tháng, nhưng ánh mắt vẫn ấm áp và hiền hậu.
Ông Tư là người gốc miền Tây, từng có một gia đình êm ấm. Nhưng sau một cơn bạo bệnh và tai nạn lao động, ông mất khả năng lao động nặng, con trai duy nhất mất sớm trong một vụ tai nạn giao thông, vợ ông cũng lặng lẽ ra đi vì căn bệnh tim không có tiền chữa chạy. Không còn gì ràng buộc, ông lên Sài Gòn sống lây lất bằng nghề bán vé số.
Mỗi ngày, ông dậy từ tinh mơ, đi bộ từ xóm trọ nghèo ra trung tâm thành phố. Từ chợ Bến Thành đến bến xe Miền Đông, có lẽ không góc phố nào ông chưa từng đặt chân đến. Ông không xin tiền, không than phiền, chỉ lặng lẽ mời: “Mua giúp tôi tờ vé số lấy may nghe cô chú.” Ai mua thì ông cười, ai không mua cũng không buồn.
Chiều hôm ấy, khi đang đi ngang qua công viên Tao Đàn, ông Tư nghe tiếng khóc thút thít. Ông dừng lại. Dưới một gốc cây sao cao lớn, có một bé gái độ năm, sáu tuổi, tóc buộc hai bên, mặc bộ váy hồng nhăn nhúm, đang ngồi ôm gối, mắt đỏ hoe.
– Con nhỏ này lạc mẹ rồi sao? – Ông Tư tự nhủ.
Ông chậm rãi bước đến, quỳ xuống nhẹ nhàng hỏi:
– Con ơi, sao con khóc vậy? Bị lạc mẹ hả?
Con bé ngẩng lên, mắt còn đẫm nước:
– Dạ… mẹ con đi đâu mất rồi… con đi toilet xong quay lại không thấy mẹ nữa…
– Rồi con tên gì? Nhớ số điện thoại của mẹ không?
– Dạ… con tên là Linh. Mẹ con tên Hồng… nhưng con không nhớ số điện thoại…
Ông Tư thở dài. Mắt ông ánh lên chút lo lắng, nhưng vẫn giữ nụ cười:
– Không sao đâu. Ông Tư sẽ ở đây với con, không đi đâu hết. Mình sẽ tìm mẹ, nghen?
Suốt buổi chiều, ông Tư dắt bé Linh đi khắp công viên, hỏi từng người bảo vệ, từng quầy bán nước. Cô bé vừa sợ vừa mệt, bám lấy ông như chỗ dựa duy nhất. Ông Tư dùng tiền bán vé số mua cho bé hộp sữa và ổ bánh mì. Ông không ăn gì, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn bé Linh ăn, đôi mắt như đang sống lại ký ức xa xôi – ngày còn có con trai nhỏ, cũng từng ngồi bên ông ăn thế này…
Đến tối, ông đưa bé Linh đến đồn công an gần đó trình báo. Công an hỏi han rồi bảo ông cứ để bé ở lại, nhưng bé Linh sợ, níu chặt áo ông Tư:
– Con không muốn xa ông… ông Tư đừng bỏ con…
Ông Tư lại cười, ánh mắt rưng rưng:
– Thôi, để ông chờ với con, nghe…
Và ông đã ngồi suốt đêm ngoài sân đồn, bên cạnh bé Linh thiếp ngủ trong vòng tay ông. Gió đêm se lạnh, nhưng trái tim ông ấm áp lạ thường.
Sáng hôm sau, một người phụ nữ lao vào đồn công an, tóc rối, mặt tái nhợt. Vừa nhìn thấy con gái, chị bật khóc:
– Linh! Trời ơi con đâu rồi, mẹ tìm con suốt cả đêm!
Ông Tư đứng dậy, cười hiền:
– Chị là mẹ bé hả? Tốt quá rồi… may mắn gặp được…
Chị Hồng – mẹ bé Linh – nhìn ông, cúi đầu cảm ơn lia lịa. Cô nghe kể lại mọi chuyện từ công an và từ chính miệng con gái mình. Đôi mắt chị đỏ hoe, nghèn nghẹn:
– Chú ơi… sao chú lại tốt với con tôi như vậy?
– Có gì đâu cô. Thấy con bé khóc, tôi cũng có cháu, có con… hồi xưa…
Ông bỏ lửng câu nói, như thể ngại nhắc đến quá khứ.
Chị Hồng nhìn ông, thấy ánh mắt mệt mỏi nhưng chan chứa yêu thương của một người cha. Lúc chia tay, chị đưa ông một ít tiền để cảm ơn, ông xua tay:
– Cô giữ mà chăm con. Tôi sống được mà. Cảm ơn cô.
Rồi ông lặng lẽ quay đi, tiếp tục vòng bán vé số của mình như mọi ngày.
Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó…
Một tuần sau, khi ông Tư đang ngồi nghỉ bên vỉa hè đường Lý Tự Trọng, có một chiếc ô tô đen bóng dừng lại trước mặt ông. Bước xuống là một người đàn ông trẻ, ăn mặc lịch sự, theo sau là chị Hồng – mẹ của bé Linh.
Chị chạy đến, mỉm cười:
– Chú Tư còn nhớ con không?
Ông Tư chớp mắt, ngỡ ngàng rồi nhận ra:
– Ờ, cô Hồng… sao cô biết tôi ở đây?
– Con tìm mấy hôm rồi. Hỏi bảo vệ công viên, hỏi cả tiệm nước chỗ chú hay ghé… May là gặp được!
Người đàn ông bên cạnh bước tới, chìa tay:
– Dạ, cháu là em trai của chị Hồng. Nghe chị kể về chú, cháu thật sự rất cảm động. Gia đình cháu có công ty nhỏ về in ấn. Chú có thể làm bảo vệ, trông kho, hay bất kỳ việc gì nhẹ, có lương ổn định. Chú có muốn làm không ạ?
Ông Tư ngơ ngác. Đôi môi run run:
– Chú… chú chỉ là người bán vé số… làm sao…
Chị Hồng nắm tay ông:
– Chú không chỉ là người bán vé số. Chú là người đã cho con gái con tình thương, sự an toàn khi lạc mất mẹ. Đó là điều mà tiền không mua được…
Thế là ông Tư bắt đầu công việc mới. Dù tuổi đã cao, ông vẫn siêng năng, cần mẫn. Mọi người trong công ty quý mến ông. Đặc biệt là bé Linh – mỗi cuối tuần lại đòi mẹ đưa đến thăm “ông Tư”, vẽ tranh tặng ông, líu lo kể chuyện học hành.
Sau một thời gian, gia đình chị Hồng đề nghị ông Tư về sống chung trong căn nhà nhỏ ngoại ô. Lúc đầu ông từ chối, nhưng sau khi bị cảm lạnh phải nhập viện, chị Hồng kiên quyết đưa ông về chăm sóc.
Từ đó, ông có một góc phòng riêng, có giường ấm chăn êm, bữa cơm đủ đầy, và quan trọng nhất – có tiếng cười trẻ thơ và sự yêu thương chân thành vây quanh.
Ông Tư không còn bán vé số. Nhưng mỗi sáng, ông dậy sớm, tưới cây, quét sân, rồi ngồi đọc báo, đợi bé Linh đi học về. Chiều chiều, ông đạp xe chầm chậm quanh xóm, chào hỏi mọi người, nụ cười trên môi luôn hiền hậu.
Nhiều người không biết, chỉ nghĩ ông là ông nội của bé Linh. Và khi được hỏi, ông chỉ gật đầu, mắt ánh lên niềm tự hào:
– Ờ, nội nuôi… mà cũng như ruột thịt thôi…
Có người hỏi ông: “Sao ông giúp bé Linh lúc đó, trong khi chính ông còn khổ?”
Ông cười, lặng lẽ đáp:
– Hồi xưa, con tôi cũng từng lạc. Mà không ai giúp. Tôi nhớ cái cảm giác ấy… đau lắm. Nên thấy đứa nhỏ, tôi không nghĩ gì… chỉ là, tim nó kêu tôi đến…
Rồi ông nhìn lên bầu trời ráng chiều, đôi mắt xa xăm, nhưng bình yên lạ kỳ.