Người trong xóm hay nói vui: “Nhà bà Tâm có hai viên ngọc, nhưng một viên là kim cương, một viên là mã não.” Chị cả – Lệ – xinh đẹp sắc sảo, ăn nói lanh lợi, từ bé đã được xem như hoa khôi làng. Còn em – My – làn da ngăm, dáng người nhỏ nhắn, ít nói, luôn đi sau cái bóng chói lóa của chị mình.
Lệ luôn kiêu hãnh. Cô tự cho mình quyền lựa chọn điều tốt nhất: từ váy áo, điện thoại đến cả… đàn ông. Cô từng nói thẳng:
– Gái đẹp phải lấy đại gia. Nghèo thì yêu làm gì, My?
My chỉ cười hiền, không phản bác.
Khi cả hai chị em đến tuổi lấy chồng, Lệ được mai mối với Tuấn – con trai giám đốc một công ty bất động sản. Nhà cao cửa rộng, xe hơi, tiền tiêu không hết. Còn My, lại chọn Long – một anh thợ cơ khí quê mùa, tính tình thật thà nhưng chậm chạp, ngoại hình thì… chẳng ai khen nổi. Người ta bảo: “Gái đẹp như Lệ lấy chồng giàu, còn My thì… vừa khéo!”
Chính Lệ từng nửa đùa nửa thật:
– Tao mà là mày, tao thà ở vậy còn hơn lấy thằng đó.
Nhưng My chỉ nhẹ nhàng đáp:
– Chị lấy chồng vì tiền, còn em… em cần người thương mình.
Đám cưới của Lệ diễn ra rình rang, khách khứa sang trọng, truyền thông địa phương đưa tin. Còn đám cưới của My chỉ đơn sơ trong sân nhà, mưa lất phất. Nhưng trong bức ảnh cưới treo tường, ai cũng thấy rõ: My cười hạnh phúc, còn Lệ – trong bức ảnh cưới chụp ở resort 5 sao – lại có gì đó… lạnh lẽo.
Chẳng ai biết, đêm sau đám cưới của Lệ, một cơn ác mộng đã xảy ra.
Lúc đó, My vẫn ở lại nhà mẹ vài hôm trước khi theo chồng về. Trong lúc Lệ bận tiếp khách mệt lả, chồng cô – Tuấn – về trước. Hắn uống nhiều, máu nóng bốc lên. Khi thấy My đang giặt khăn ở sau vườn, ánh mắt hắn đục ngầu.
Hắn kéo My vào phòng chứa đồ, nơi tối tăm, không ai nghe tiếng. My vùng vẫy, gào khóc, nhưng hắn đè nén, cười khẩy:
– Mày còn ngon hơn con chị đanh đá của mày nhiều…
My kiệt sức. Khi mọi thứ kết thúc, cô run rẩy ôm vết thương, ngồi gục dưới nền đất lạnh. Cô không nói với ai. Không muốn phá vỡ hạnh phúc của chị, càng không muốn mẹ già đau lòng. Cô im lặng… như thể chuyện chưa từng xảy ra.
Thời gian trôi. My lấy chồng, sống trong căn nhà nhỏ. Long – người chồng nghèo và vụng về ấy – luôn nhẹ nhàng, hết lòng chăm sóc vợ. Dù đời vất vả, My vẫn cười nhiều. Cô nghĩ, rồi mọi thứ sẽ qua…
Khi My có thai, cả nhà mừng rỡ. Long nâng niu từng viên thuốc bổ, từng bữa ăn. Anh hạnh phúc đến phát khóc khi nghe tim thai đập lần đầu.
Ngày My sinh, cả gia đình tụ họp ở bệnh viện. Đứa trẻ vừa lọt lòng, bác sĩ đã tròn mắt nhìn:
– Trời ơi, sao đẹp thế này!
Cô y tá bế ra, cả dòng họ sững sờ. Đứa bé mang làn da trắng hồng, mắt to như búp bê, sống mũi cao, nét mặt lai Tây. Mọi người rì rầm:
– Không giống bố chút nào…
– Chồng nó đen sì, mặt chữ điền, thằng bé này sao giống được?
Tin đồn bắt đầu lan. Họ hàng lén xét nghiệm ADN. Kết quả: đứa bé không phải con Long.
Long như bị giáng một cú trời giáng. Anh đập đầu vào tường, không tin nổi. Còn My… cô ngồi lặng im, hai mắt trống rỗng.
Mẹ chồng giận dữ:
– Mày lừa con tao! Con hoang mà dám nhận vơ vào nhà tao à?
Bà ném quần áo của My ra khỏi nhà. Long thì ngồi gục dưới mái hiên, không nói một lời.
My không van xin. Cô chỉ ôm con, lặng lẽ rời đi giữa cơn mưa phùn đầu đông.
My thuê một căn phòng trọ nhỏ trong hẻm. Cô đi làm công nhật, tối về chăm con. Dù vất vả, cô chưa từng oán trách. Thằng bé – bé Phúc – lớn lên thông minh, lanh lợi, luôn hỏi:
– Mẹ ơi, ba con đâu?
My cắn môi, quay đi. Cô chưa từng trả lời.
Một ngày, Lệ tình cờ gặp em gái trong siêu thị. Thấy em xanh xao, bế con một mình, cô ngạc nhiên:
– My? Chuyện gì vậy?
My chỉ cúi đầu, tránh ánh mắt chị. Nhưng bé Phúc ngẩng lên, gọi líu lo:
– Mẹ ơi, cô kia giống con ghê!
Lệ chết lặng. Gương mặt đứa trẻ… giống hệt Tuấn – chồng cô. Từng nét một. Cô bàng hoàng, cả người run rẩy.
Tối đó, cô lục điện thoại của chồng khi hắn ngủ say. Trong thư mục ảnh cũ có một đoạn video ngắn, quay lén. Lệ như chết đứng: Tuấn đã tự quay lại cảnh cưỡng đoạt My đêm đó, như một trò khoe khoang bệnh hoạn.
Lệ quỵ xuống, nôn khan, nước mắt không ngừng tuôn.
Hôm sau, Lệ đến tìm My. Cô quỳ xuống trước mặt em, nức nở:
– Sao… sao em không nói gì?
My nhìn chị, mệt mỏi:
– Em không muốn chị đau khổ. Em nghĩ… có thể quên được. Nhưng con… không cho em quên.
Lệ đâm đơn ly hôn. Cô đưa bằng chứng cho công an. Tuấn bị bắt, bị kết án với tội danh xâm hại người thân trong gia đình. Tòa xử kín, dư luận bùng nổ.
Trong trại giam, Tuấn bị đánh đến bại liệt. Một kẻ từng ngạo mạn giờ đây chỉ còn biết bò trên sàn gạch lạnh, rên rỉ như một con chó.
Còn My, cô được minh oan. Long tìm đến, xin lỗi cô trong nước mắt, muốn nhận lại mẹ con cô. Nhưng My chỉ lắc đầu:
– Em mang vết thương này cả đời. Anh xứng đáng có một người phụ nữ trọn vẹn hơn.
Cô ôm con đi, để lại sau lưng tất cả.
Sau khi rời khỏi thị trấn, My đưa bé Phúc về sống ở một vùng quê nhỏ ven biển – nơi không ai biết đến câu chuyện cũ. Cô thuê một căn nhà lá rẻ tiền, xin làm nhân viên rửa chén cho một quán ăn. Công việc cực nhọc, nhưng đổi lại là sự yên tĩnh và ánh mắt trong veo của con mỗi ngày.
Bé Phúc lớn lên trong thiếu thốn, nhưng chưa một lần phàn nàn. Cậu bé lanh lợi, học giỏi, được thầy cô quý mến. Còn My, mỗi khi đêm về lại ôm con, rơi nước mắt trong im lặng. Có những đêm, cô nằm mơ thấy đêm định mệnh ấy lặp lại, tỉnh dậy toát mồ hôi, chỉ dám ôm chặt con vào lòng, thì thầm:
– Mẹ xin lỗi, Phúc à… Mẹ xin lỗi…
Nhiều lần Long tìm đến, gửi tiền trợ cấp, gợi ý muốn đón hai mẹ con về sống chung, làm lại từ đầu. Nhưng My từ chối. Không phải vì cô không còn thương Long, mà bởi cô không còn dám tin vào hạnh phúc. Cô cảm thấy mình là người ô uế, là vết nhơ của định mệnh, không xứng với ai cả.
Năm bé Phúc lên mười tuổi, Lệ xuất hiện trước cửa nhà My.
Cô không còn là người phụ nữ kiêu kỳ như xưa. Mái tóc nhuộm vàng đã cắt ngắn, làn da phấn son giờ xanh xao. Sau khi ly dị, sự nghiệp của Lệ lao dốc. Cô bị công ty chồng cũ dìm hàng, mất hết danh tiếng, mất cả nhà lẫn xe. Cuối cùng, cô trốn về quê sống tạm với mẹ già.
Lệ ôm em gái, bật khóc:
– Chị đến không phải để xin tha thứ. Chị chỉ muốn nói… chị sai rồi. Cả đời chị chỉ biết nghĩ cho bản thân. Chị không biết… em đã chịu đựng như thế nào.
My không trách móc. Cô chỉ mỉm cười, nước mắt rơi:
– Mọi chuyện… qua rồi.
Lệ xin được ở lại vài ngày, giúp My dọn dẹp, đưa đón bé Phúc đi học. Trong những ngày ấy, cô nhận ra Phúc mang nhiều nét của Tuấn – người đàn ông mà cô từng yêu và từng hận. Nhưng ánh mắt đứa bé lại mang dáng hình của My: hiền lành, đầy cảm thông.
Một đêm, Lệ ngồi bên giường Phúc, thì thầm:
– Cô xin lỗi con… vì tất cả…
Phúc ngơ ngác, hỏi lại:
– Cô xin lỗi gì ạ?
Lệ mỉm cười:
– Vì cô không đủ dũng cảm để bảo vệ mẹ con.
Rồi cô đứng lên, rời đi ngay trong đêm. Cô để lại phong bì dày tiền – số tiền bán đi căn nhà cũ còn sót lại – và một lá thư:
“Hãy sống tiếp, như thể em chưa từng bị tổn thương. Đứa bé ấy… chính là ánh sáng duy nhất cứu chuộc cuộc đời chị.”
Phúc tròn 20 tuổi, đỗ đại học Y danh tiếng. Ngày cậu rời quê lên thành phố nhập học, cả quán ăn ai cũng đến tiễn. Cậu đã trở thành chàng trai cao lớn, thông minh, điềm đạm – niềm tự hào của cả vùng.
Trong buổi lễ tri ân đầu năm, Phúc bất ngờ đứng lên giữa hội trường:
– Em muốn gửi lời cảm ơn đến mẹ – người phụ nữ tuyệt vời nhất đời em. Mẹ không chỉ sinh ra em mà còn dạy em cách đứng lên từ nỗi đau, cách tha thứ khi bản thân bị tổn thương, và cách sống làm người tử tế giữa cuộc đời đầy rẫy bất công…
Toàn hội trường vỗ tay. My – ngồi hàng ghế sau cùng – khóc không thành tiếng.
Cô từng nghĩ, mình sẽ mãi mãi bị đời nhấn chìm. Nhưng hóa ra, chính từ giây phút cô chịu đựng mà không trả thù, không hận thù, số phận đã âm thầm xoay chuyển…
My mắc bệnh ung thư. Cô phát hiện khi đã giai đoạn muộn. Không muốn làm con trai lo lắng, cô giấu nhẹm. Đến khi Phúc phát hiện, mọi thứ đã không thể cứu vãn.
Trên giường bệnh, My nắm tay con:
– Mẹ xin lỗi… vì đã để con phải mang theo gốc gác đau buồn.
Phúc ôm mẹ thật chặt:
– Mẹ không có lỗi. Con là con của mẹ. Con không cần biết cha là ai. Con chỉ tự hào vì con là kết tinh từ lòng dũng cảm, lòng nhân hậu và cả sự hi sinh của mẹ.
My mỉm cười, lần cuối cùng. Rồi cô nhắm mắt, bình thản ra đi.
Phúc ôm lấy mẹ, gục đầu vào lòng bà – nơi từng là chốn an toàn duy nhất của cậu suốt cuộc đời.
Lệ – người chị từng ganh đua và ích kỷ – đã đứng ra lo hậu sự cho em gái. Cô làm một điều cuối cùng: đưa di ảnh My về lại quê, dựng một tấm bia nhỏ với dòng chữ khắc sâu:
“Người mẹ vĩ đại – người em không bao giờ oán trách – người phụ nữ đã khiến cả thế giới phải cúi đầu vì lòng bao dung.”
Phúc thắp nén nhang, cúi đầu trước mộ mẹ. Trên trời, mây nhẹ bay qua. Như có một bàn tay vô hình đang xoa dịu vết thương cho cả ba người phụ nữ: một bị phản bội, một bị xâm phạm, và một được sinh ra từ nỗi đau – nhưng mang trong mình tất cả ánh sáng.