Ánh mặt trời như thiêu đốt cả khu trung tâm thành phố, mặt đường hắt lên hơi nóng bỏng rát. Trước tòa nhà tập đoàn HC sang trọng và sầm uất, dòng người qua lại tấp nập, ai nấy đều vội vã tránh cái nắng gay gắt như muốn rút cạn sinh khí.
Giữa khung cảnh đó, bà Hạnh – nữ chủ tịch tập đoàn danh tiếng – xuất hiện. Bà khoác lên mình bộ váy công sở màu kem nhã nhặn, đôi giày cao gót màu nude thanh lịch. Gương mặt bà toát lên vẻ cương nghị, từng đường nét đậm chất lãnh đạo, nhưng ánh mắt lại lộ rõ chút mỏi mệt sau buổi họp kéo dài cả sáng.
Trước cổng chính, một chiếc xe hơi đen bóng loáng đã chờ sẵn. Cô trợ lý trẻ bước theo sát bên, tay cầm tập tài liệu, lễ phép:
— Thưa bà, tài xế đã sẵn sàng. Chúng ta có thể về rồi ạ.
Bà Hạnh khẽ gật đầu. Mắt bà liếc qua chai nước yêu thích được đặt sẵn trên chiếc bàn gần đó. Cái nắng oi ả khiến cổ họng khô khốc, bà với tay cầm lấy chai nước, nhẹ nhàng vặn nắp. Nhưng ngay khoảnh khắc chai nước vừa được đưa lên môi, một tiếng hét thất thanh vang lên:
— ĐỪNG! Bà đừng uống!
Mọi người giật mình quay lại. Từ phía bên kia đường, một cậu bé gầy gò, tay ôm bộ đồ đánh giày, quần áo lấm lem, đang chạy thục mạng về phía bà. Đôi dép nhựa cũ kỹ khiến cậu suýt vấp ngã, nhưng ánh mắt thì sáng rực, kiên định và đầy khẩn thiết.
Bà Hạnh ngừng tay, đôi mày cau lại. Cô trợ lý và tài xế đều sửng sốt. Cô trợ lý nhăn mặt quát khẽ:
— Này cậu bé! Đây không phải chỗ để đánh giày. Biến đi, đừng làm phiền người khác!
Nhưng cậu bé – tên là Dũng – không chùn bước. Cậu thở hổn hển, giọng lạc đi vì gấp gáp:
— Bà đừng uống chai nước đó! Cháu… cháu nghe thấy người ta bỏ độc vào đó để hại bà!
Không gian chợt lặng đi. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu bé – ánh nhìn lẫn lộn giữa ngờ vực, kinh ngạc và hiếu kỳ.
Bà Hạnh vẫn đứng yên, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Giọng bà trầm và đầy uy quyền:
— Em đang nói gì vậy? Ai định hại tôi?
Dũng nuốt nước bọt, hai bàn tay siết chặt lấy nhau, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi chai nước trên tay bà Hạnh.
— Cháu… cháu nghe rõ ông ấy nói chuyện với một người trong quán cà phê hôm qua. Ông ấy bảo… phải bỏ độc vào chai nước này… để bà không còn sống nữa…
Giọng cậu nghẹn lại. Bà Hạnh trừng mắt, hỏi dồn:
— Ông ấy là ai?
Dũng cúi đầu, môi run rẩy, nhưng câu trả lời như một nhát dao sắc lạnh chém thẳng vào không gian:
— Là… chồng của bà.
Cả nhóm người sững sờ như bị sét đánh ngang tai. Cô trợ lý lập tức cắt ngang, giọng gắt gỏng:
— Em ăn nói bậy bạ cái gì vậy? Bà Hạnh là ai, ông Phong là người thế nào? Làm sao có chuyện như thế được? Em có biết mình đang vu khống ai không hả?
Dũng ngẩng lên, mắt tròn xoe, ánh lên nỗi sợ nhưng vẫn đầy quyết tâm:
— Cháu không nói dối. Hôm qua, khi đánh giày ở góc quán cà phê bên kia đường, cháu nghe rõ ràng ông ấy nói: “Phải làm bà ấy biến mất, sau đó mọi tài sản sẽ là của tôi.” Cháu sợ lắm… nhưng cháu không thể để bà bị hại!
Bà Hạnh lặng đi. Đôi mắt sắc sảo của bà nhìn xuống chai nước. Dù lời cậu bé chưa được kiểm chứng, nhưng vẫn đủ khiến lòng bà dậy sóng.
Cô trợ lý dịu giọng:
— Thưa bà… chuyện này có vẻ hoang đường, nhưng… hay là mình cứ kiểm tra cho chắc?
Bà Hạnh trấn tĩnh, khẽ gật đầu:
— Giữ lại chai nước này. Đem đi xét nghiệm. Và cho người bảo vệ cậu bé.
Dũng hoảng hốt lùi lại, giọng đầy van nài:
— Cháu không cần tiền… cháu chỉ muốn cứu bà thôi… xin bà hãy tin cháu…
Bà Hạnh nhìn sâu vào đôi mắt trong veo và bướng bỉnh kia. Ánh nhìn ấy khiến lòng bà chùng xuống. Một nụ cười nhẹ thoáng qua môi – vừa lạnh vừa cảm động.
Bà quay sang cô trợ lý:
— Chúng ta đi thôi.
Cánh cửa xe đóng lại, tiếng động khô khốc vang lên giữa phố phường đông đúc. Trong đôi mắt mệt mỏi của bà, thoáng hiện lên sự dao động khó giấu.
Tại tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn HC, trong văn phòng rộng lớn tràn ngập ánh sáng, bà Hạnh – biểu tượng của thành công, nữ doanh nhân đi lên từ hai bàn tay trắng – đang trầm ngâm ngồi bên bàn làm việc.
Bà từng trải qua tuổi thơ khó khăn, từng vấp ngã, từng không có gì ngoài ý chí và khát vọng. Người đàn ông đã cùng bà vượt qua bao gian nan – ông Phong – từng là chỗ dựa vững chãi. Nhưng từ khi ông liên tiếp thất bại trong kinh doanh, ánh mắt ông dần thay đổi. Ông trầm mặc, bất mãn, và đầy ganh tị trước ánh hào quang của vợ mình.
Ông Phong đã âm thầm lên kế hoạch. Từng bước, từng bước tính toán tỉ mỉ. Một buổi tối trước hôm cuộc họp diễn ra, ông gặp một người đàn ông lạ tại quán cà phê gần tòa nhà HC. Dũng – cậu bé đánh giày nghèo khổ – khi đó đang ngồi nép mình ở một góc tối. Không ai để ý đến cậu.
Dũng nghe thấy giọng ông Phong lạnh lùng:
— Chất đó đủ mạnh chứ? Có mùi không? Tôi không muốn để lại dấu vết.
Người đàn ông kia nhếch mép cười:
— Không vị, không màu, không mùi. Bỏ vào chai nước là xong. Xong việc, ông cứ hợp thức hóa quyền thừa kế là được.
Cả đêm hôm đó, Dũng không thể ngủ. Cậu suy nghĩ, đấu tranh, rồi quyết định – phải cứu người phụ nữ ấy, dù không hề quen biết.
Sáng hôm sau, ông Phong chính tay đặt chai nước đã chuẩn bị lên bàn họp, đúng vị trí bà Hạnh vẫn ngồi. Gương mặt ông bình thản, ánh mắt lạnh như băng, không gợn chút cảm xúc nào. Nhưng ông không ngờ… rằng một cậu bé đánh giày nhỏ bé lại trở thành người thay đổi tất cả.
Tưởng chừng kế hoạch không thể thất bại của mình, ông Phong không ngờ rằng lời cảnh báo của cậu bé Dũng tại cổng tòa nhà không chỉ cứu sống bà Hạnh, mà còn đẩy chính ông vào tình thế bị nghi ngờ.
Sự xuất hiện bất ngờ của Dũng – cậu bé đánh giày nhỏ thó nhưng ánh mắt lanh lợi – như một tia sáng le lói trong đêm đen, thắp lên hy vọng cho công lý. Trong căn phòng làm việc rộng lớn, bà Hạnh ngồi trầm ngâm trước bàn. Đôi mắt bà chăm chú nhìn vào kết quả xét nghiệm mà đội an ninh vừa gửi đến.
Tờ giấy lạnh lùng ghi rõ: “Mẫu nước chứa độc tố X, có độc tính cao gấp 2.000 lần mức cho phép. Nếu hấp thụ, có thể dẫn đến tử vong chỉ trong thời gian ngắn.”
Tay bà khẽ run. Nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ bình tĩnh – sự bình tĩnh của một người từng trải qua nhiều biến động thương trường. Trong đầu bà, hàng loạt câu hỏi vang lên: Ai lại muốn hại mình? Vì lý do gì? Là ai đã có thể tiếp cận được chai nước đó?
Ngay sau lời cảnh báo của Dũng, bà đã giữ lại chai nước để kiểm tra. Giờ đây, mọi nghi ngờ đều đổ dồn vào sự thật.
Cô trợ lý – người từng nghi ngờ cậu bé – đứng bên cạnh, sắc mặt tái xanh:
– Thưa bà, tôi… tôi thật sự không ngờ… không thể tưởng tượng điều đó có thể xảy ra…
Bà Hạnh không đáp, chỉ ra lệnh dứt khoát:
– Liên hệ ngay với đội an ninh. Giữ lại kết quả xét nghiệm và chai nước làm bằng chứng. Kiểm tra toàn bộ hệ thống camera trong tòa nhà cho tôi.
Một linh cảm đáng sợ dần hình thành trong lòng bà. Nhưng bà vẫn cầu mong đó chỉ là hiểu lầm. Thế nhưng, khi đội an ninh xác nhận chai nước đúng là có chứa độc, sự thật không còn gì để chối bỏ.
Bề ngoài, bà giữ vẻ điềm tĩnh. Nhưng bên trong, cả thế giới như sụp đổ. Đây không phải một tai nạn ngẫu nhiên – mà là một kế hoạch có chủ đích.
Là ai?
Một đối thủ kinh doanh? Một kẻ bất mãn nội bộ?
Hay… như lời cậu bé Dũng – chính là người chồng mà bà luôn tin tưởng?
Sau khi trấn tĩnh, bà Hạnh yêu cầu đưa cậu bé Dũng đến văn phòng để nghe trực tiếp. Dũng được đội an ninh dẫn vào. Dáng gầy gò, ánh mắt sáng nhưng căng thẳng.
– Cháu cứ ngồi xuống, không phải sợ. Cô chỉ muốn nghe những gì cháu biết, – bà Hạnh nhẹ nhàng nói, nhưng ánh mắt không rời gương mặt cậu bé.
Dũng cúi đầu, giọng run run:
– Cháu… cháu nghe thấy ông ấy nói chuyện với một người đàn ông trong quán cà phê… họ nói về chai nước.
– Ông ấy? Ý cháu là ai? – Bà Hạnh hỏi, tim thắt lại.
– Cháu… không biết tên. Nhưng ông ấy hay đến đây đưa đón bà, cháu đoán là chồng bà. Cháu nghe ông ấy nói: “Yên tâm, vợ tôi rất tin tưởng tôi. Sau hôm nay, mọi tài sản sẽ là của chúng ta.”
Bà Hạnh im lặng. Lời nói của cậu bé như một nhát dao cắm thẳng vào tim. Hình ảnh ông Phong – người đàn ông đã đồng hành cùng bà suốt bao năm gian khó – chợt trở nên xa lạ.
Dũng tiếp tục:
– Ông ấy còn dặn phải chắc chắn chai nước được đặt đúng bàn của bà, không để ai nghi ngờ. Cháu sợ lắm, nhưng không biết làm gì ngoài chạy đến cảnh báo…
Bà Hạnh nhìn cậu bé – đôi mắt hoe đỏ nhưng không rơi lệ – rồi siết nhẹ bàn tay nhỏ bé ấy:
– Cháu đã cứu mạng cô. Nếu không có cháu, có lẽ cô đã không còn ngồi đây.
Bà lập tức yêu cầu chiếu lại toàn bộ hình ảnh từ hệ thống camera. Trong phòng an ninh, bà lặng lẽ quan sát.
Camera cho thấy: sáng hôm đó, ông Phong đến tòa nhà sớm. Ông mặc vest chỉnh tề, dáng vẻ điềm đạm. Một góc quay rõ nét cho thấy ông lén đặt chai nước lên bàn họp – đúng chỗ bà Hạnh thường ngồi – rồi lặng lẽ rời đi. Mọi hành động đều rất cẩn trọng, không hề vội vã.
Cổ họng bà Hạnh nghẹn lại. Người đàn ông mà bà từng gọi là “chồng” – hóa ra lại là kẻ mưu sát.
Sau cuộc điều tra nội bộ, bà Hạnh quay trở lại phòng làm việc. Bà ngồi thẫn thờ, ánh mắt dừng lại nơi khung ảnh gia đình đặt ngay ngắn trên bàn. Trong ảnh, bà và ông Phong nắm tay, nụ cười rạng rỡ trước căn biệt thự ấm áp. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ là tàn tích của một vở kịch che đậy lòng tham.
Bà siết chặt tay, ánh mắt ánh lên sự cứng rắn:
“Không. Mình sẽ không gục ngã. Sự thật này… phải được phơi bày.”
Ngay lập tức, bà ra lệnh mở rộng điều tra tất cả các giao dịch, hành động của ông Phong thời gian gần đây. Đồng thời, bà lên kế hoạch cho một buổi họp gia đình – nơi bà sẽ đối mặt trực tiếp với kẻ phản bội.
Trong không gian sang trọng của biệt thự, ánh đèn pha lê lấp lánh rọi xuống bàn họp dài. Bà Hạnh ngồi ở vị trí đầu bàn, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc như dao.
Tất cả thành viên thân cận trong gia đình đều đã đến, trong đó có cả ông Phong – ngồi đối diện bà, vẫn dáng vẻ tự tin.
– Em tổ chức buổi họp này đột ngột quá. Có chuyện gì vậy? – Ông hỏi, giọng quan tâm.
Bà Hạnh khẽ cười, giọng điềm đạm:
– Đúng vậy. Có chuyện rất quan trọng mà em muốn thông báo.
Bà đứng lên, ánh mắt đảo qua mọi người rồi dừng lại trên gương mặt ông Phong.
– Chai nước trong buổi họp trước của tôi… đã bị bỏ độc. Kết quả xét nghiệm và điều tra đã xác nhận điều đó.
Căn phòng bỗng im phăng phắc, không khí như đông cứng lại. Những ánh mắt kinh ngạc đồng loạt hướng về ông Phong.
– Không thể nào… – Một người thốt lên.
Ông Phong cau mày nhưng vẫn giữ bình tĩnh:
– Chuyện nghiêm trọng vậy sao? Em có chắc không? Ai lại làm chuyện đó chứ?
Bà Hạnh nhếch môi:
– Tôi cũng từng tự hỏi như vậy. Nhưng may mắn, đội an ninh đã tìm ra câu trả lời.
Bà ra hiệu. Màn hình lớn phía cuối phòng bật sáng, chiếu đoạn video từ camera an ninh.
Hình ảnh rõ ràng: ông Phong bước vào phòng họp, tay cầm chai nước, đặt lên bàn – đúng chỗ bà Hạnh ngồi – rồi rời đi.
Cả phòng sững sờ.
Một người thân trong gia đình thì thào:
– Là anh Phong? Không thể nào…
Mặt ông Phong tái đi, nhưng vẫn gắng gượng:
– Đây là hiểu lầm. Anh chỉ… chỉ mang nước giúp em thôi. Em nghi ngờ anh sao?
Bà Hạnh nhìn thẳng, giọng lạnh lùng:
– Hiểu lầm? Anh chắc chứ?
Bà lại ra hiệu. Đoạn video thứ hai hiện lên – từ quán cà phê.
Giọng ông Phong vang lên rõ ràng giữa âm thanh xì xào:
“Yên tâm, vợ tôi rất tin tưởng tôi. Sau hôm nay, mọi tài sản sẽ là của chúng ta.”
Cả phòng như đông cứng. Mặt ông Phong biến sắc, mồ hôi rịn ra trán.
– Không… đó không phải giọng anh. Đây là âm mưu dựng chuyện!
Nhưng không ai còn tin ông nữa. Những lời biện minh trở nên lạc lõng.
Bà Hạnh đứng dậy, mắt đanh lại:
– Anh còn gì để nói không, Phong? Tôi đã tin anh suốt bao năm qua, trao cho anh mọi thứ. Vậy mà… đây là cách anh trả ơn sao?
Ông Phong cúi đầu, môi run run nhưng không thể thốt nên lời. Không khí trong phòng ngột ngạt.
Một người thân giận dữ chỉ vào ông:
– Anh Phong! Sao anh có thể phản bội cả gia đình thế này?!
Những người khác lắc đầu, ánh mắt thất vọng. Người đàn ông từng là cột trụ của gia đình – giờ đây chỉ còn là kẻ phản bội trơ trọi giữa ánh sáng sự thật.
Khi nhận ra không còn đường chối cãi, ông Phong bất ngờ gục đầu xuống bàn, giọng run rẩy:
“Đúng… đúng là tôi đã làm. Nhưng tôi không có ý hại cô ấy thật. Tôi chỉ…”
Chưa kịp nói hết, bà Hạnh lạnh lùng ngắt lời:
“Anh nghĩ gì? Rằng tôi sẽ không bao giờ phát hiện ra? Hay rằng sau khi tôi chết, anh có thể chiếm đoạt tất cả những gì tôi đã gầy dựng bằng mồ hôi và nước mắt?”
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở, ba cảnh sát bước vào. Một người lên tiếng, giọng nghiêm nghị:
“Ông Phong, chúng tôi đã nhận được đơn tố cáo và có đủ bằng chứng về hành vi cố ý giết người. Mời ông theo chúng tôi về đồn để làm việc.”
Ông Phong hoảng hốt đứng bật dậy, quay sang bà Hạnh:
“Hạnh! Em không thể làm vậy với anh. Anh sai rồi, anh xin lỗi! Nhưng em không thể giao anh cho cảnh sát được!”
Bà Hạnh không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ông bằng ánh mắt lạnh như băng. Người cảnh sát tiến đến, còng tay ông Phong rồi dẫn ông rời khỏi biệt thự trong không khí nặng nề bao trùm căn phòng.
Khi cánh cửa khép lại, bà Hạnh ngồi xuống ghế, ánh mắt thoáng vẻ mệt mỏi. Một người thân nhẹ nhàng hỏi:
“Hạnh… Em ổn chứ?”
Bà khẽ gật đầu:
“Tôi ổn. Đây là điều cần làm. Không ai có quyền phản bội lòng tin, nhất là từ những người tôi từng yêu thương nhất.”
Trong lòng bà, nỗi đau như cứa vào tim. Nhưng bà biết mình phải mạnh mẽ, không chỉ vì bản thân mà còn vì những người luôn đặt niềm tin nơi bà.
Từ đó, bà Hạnh bắt đầu sống khác. Bà dành thời gian chăm sóc bản thân, tìm kiếm những giá trị ý nghĩa hơn trong cuộc sống. Tập đoàn vẫn là một phần quan trọng, nhưng giờ đây, bên cạnh việc phát triển kinh doanh, bà mở rộng các chương trình hỗ trợ cộng đồng, giúp đỡ những người kém may mắn.
Bà thường nói với nhân viên:
“Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng điều quan trọng là phải biết đứng lên sau mỗi vấp ngã.”
Ngoài công việc, bà Hạnh tích cực tham gia các hoạt động từ thiện, đặc biệt là giúp đỡ trẻ em mồ côi. Niềm vui từ những nụ cười hạnh phúc của người được giúp đỡ khiến bà cảm thấy như đang từng bước chữa lành những vết thương lòng.
Trong số những người bà từng giúp, có một cậu bé tên Dũng – người từng cứu bà khỏi tai nạn. Cậu trở thành nguồn động viên lớn trong cuộc sống bà. Bà quyết định nhận Dũng làm con nuôi, không chỉ vì lòng biết ơn, mà bởi bà nhìn thấy ở cậu bé một ý chí mạnh mẽ, khát khao vươn lên – giống như bà ngày xưa.
Dưới sự chăm sóc của bà Hạnh, cuộc sống của Dũng bước sang trang mới. Cậu được theo học tại một ngôi trường tốt, nơi mà trước kia cậu chỉ dám đứng nhìn từ xa. Ban đầu, Dũng gặp không ít khó khăn khi hòa nhập, bởi mặc cảm từ quá khứ. Nhưng với sự động viên của bà Hạnh, cậu dần trở nên tự tin, vững vàng hơn.
Cậu luôn ghi nhớ lời bà:
“Con không cần phải trở thành người vĩ đại, nhưng nhất định phải là một người tử tế.”
Dũng học giỏi, năng nổ trong các hoạt động xã hội và luôn biết trân trọng cuộc sống. Mỗi lần nhận được lời khen, cậu lại nghĩ về bà Hạnh – người mẹ nuôi đã thay đổi cuộc đời mình. Cậu từng nói, ánh mắt rạng ngời:
“Con không có mẹ từ nhỏ. Nhưng giờ, con đã có mẹ Hạnh.”
Với Dũng, bà Hạnh không chỉ là người mẹ, mà còn là người thầy, người đã dạy cậu sống, yêu thương và can đảm vượt qua khó khăn. Mỗi buổi tối, khi trở về căn biệt thự yên bình, bà Hạnh lại thấy Dũng chăm chỉ học bài trong phòng đọc sách – ánh sáng ấm áp lan tỏa, soi lên gương mặt say mê và đầy hy vọng của cậu bé.
Những lúc ấy, bà biết rằng tất cả hy sinh đều xứng đáng.
Dù không bao giờ nhắc lại những chuyện đau lòng trong quá khứ, nhưng trong những cuộc trò chuyện riêng tư với Dũng, bà luôn nhắn nhủ:
“Cuộc đời sẽ có lúc khó khăn, nhưng chỉ cần trung thực và tử tế, con sẽ vượt qua tất cả.”
Dũng gật đầu, ánh mắt sáng long lanh. Cậu hứa sẽ sống thật tốt, không chỉ để báo đáp mà còn để trở thành niềm tự hào của mẹ Hạnh.
Thời gian trôi qua, bà Hạnh và Dũng trở thành chỗ dựa tinh thần cho nhau. Bà tìm thấy niềm an ủi trong việc nuôi dạy và chăm sóc Dũng, còn cậu cảm nhận được tình yêu thương ấm áp mà trước đây chưa từng có.
Cả hai cùng nhau xây dựng một tổ ấm mới – nơi không còn bóng dáng của những tổn thương, chỉ còn lại bình yên và hy vọng.
Mỗi buổi sáng, tiếng cười nói vang lên trong khu vườn nhỏ phía sau biệt thự, nơi bà Hạnh và Dũng thường cùng nhau trồng cây, chăm sóc hoa lá. Dũng hồn nhiên nói:
“Mẹ ơi, con không chỉ muốn thành công, con muốn giống mẹ – sống để giúp đỡ và yêu thương mọi người.”
Bà Hạnh xúc động, nhìn con trai bằng ánh mắt đầy tự hào. Những vết thương xưa dần lành lại, nhờ vào tình cảm chân thành của cậu bé.
Bà không còn bị cuốn theo vòng xoáy công việc hay chạy theo những mục tiêu vật chất. Giờ đây, bà chọn sống chậm lại, tận hưởng những điều ý nghĩa – từ chăm sóc gia đình đến góp sức cho cộng đồng.
Bà thường nói với Dũng:
“Tiền bạc và quyền lực chỉ là phù du. Chính sự chân thành và yêu thương mới làm cho cuộc sống này đáng giá.”
Câu chuyện của bà Hạnh và Dũng là lời nhắc nhở sâu sắc: Dù cuộc sống có gian nan thế nào, lòng trung thực và nhân ái luôn là ánh sáng dẫn đường.
Chính sự can đảm và chân thành của Dũng đã thay đổi cả cuộc đời cậu – từ một đứa trẻ lang thang, giờ đây trở thành người được yêu thương và kính trọng.
Một buổi chiều đầy nắng, tại khu vườn sau biệt thự, hai mẹ con cùng nhau trồng những mầm xanh non tươi. Bà Hạnh nhẹ nhàng vuốt mái tóc Dũng, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
“Mỗi cái cây này giống như cuộc đời chúng ta vậy, chỉ cần chăm sóc bằng cả trái tim, nó sẽ lớn lên xanh tốt và mang lại bóng mát cho những người khác.”
Dũng mỉm cười, gật đầu. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, tạo nên khung cảnh yên bình – tượng trưng cho một khởi đầu mới, nơi mọi thứ tràn đầy yêu thương và hy vọng.