2 anh em trai cùng đi xuất khẩu lao động cả năm trời nhưng 2 chị em dâu ở nhà vẫn có b/ầu, làng xóm ai cũng x/ì x/ào, đến khi mẹ chồng mất sự thật mới rõ. Ai cũng đến xin lỗi 2 chị em ….

Tháng Chạp năm đó, trời lạnh đến cắt da cắt thịt. Cả làng đổ ra sân đình tiễn hai anh em trai ruột – Thành và Toàn – lên đường đi xuất khẩu lao động. Nhà nghèo, nợ đầm đìa vì chạy chữa bệnh cho bố suốt mấy năm liền, cuối cùng chỉ còn cách bán đất, vay nóng để hai đứa con trai kiếm tiền trả nợ.

“Anh đi rồi… em sợ…”, Lan – vợ của Thành – thì thào bên tai chồng, mắt hoe đỏ.

“Ở nhà giữ gìn, chăm mẹ, chăm cả em dâu nữa. Chờ anh về”, Thành nắm tay vợ, ánh mắt nặng trĩu.

Còn My – vợ Toàn – vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng bàn tay cũng run lên khi tiễn chồng bước lên xe. Hai người đàn ông rời đi, bỏ lại sau lưng hai người phụ nữ trẻ và một người mẹ chồng đã yếu.

Họ không biết, chuyến đi ấy là khởi đầu của một cơn ác mộng kéo dài.

Ba tháng đầu tiên, mọi thứ vẫn yên ổn. Lan và My sống chung nhà, sáng sớm cùng nhau ra chợ, chiều về lo cơm nước cho mẹ chồng. Dù vất vả, họ vẫn giữ được nụ cười, nhắn tin đều đặn cho chồng, kể chuyện mẹ hôm nay khỏe hơn, chuyện vườn rau sau nhà, chuyện bà hàng xóm mới đẻ thêm đứa nữa…

Nhưng rồi bà Ngà – mẹ chồng – bắt đầu đổ bệnh nặng hơn, thường xuyên mê sảng. Mỗi lần như vậy, người túc trực không ai khác ngoài hai nàng dâu. Và ông Thực – em trai chồng, từng đi tù vì “làm liều” ngoài tỉnh – trở về sống cùng nhà với lý do “phụ giúp chăm bà”.

Từ ngày đó, không khí trong nhà trở nên nặng nề.

Lan hay giật mình lúc nửa đêm, cửa phòng bỗng mở hé dù rõ ràng đã chốt. My thì bắt đầu có thói quen khóa trái cửa mỗi khi trời tối, đi đâu cũng nép sát người Lan.

“Em thấy… có ai lạ vào phòng em hôm qua…”, My từng thốt lên, rồi lại im bặt khi thấy ông Thực từ ngoài bước vào.

Lan không hỏi. Cô hiểu. Và cô bắt đầu tự khóa cửa phòng mình mỗi đêm.

Tháng thứ tám kể từ ngày hai anh em ra đi, cả làng rúng động. Lan và My… cùng mang bầu.

Không ai nói gì, nhưng ánh mắt thì có. Từ người già đến trẻ con. Những lời thì thầm giữa chợ. “Lạ nhỉ, chồng đi cả năm mà lại có bầu? Mà còn cùng lúc nữa cơ đấy!”

Ông Thực, lạ thay, là người đầu tiên đập bàn giữa bữa cơm:
“Đồ mất nết! Chồng đi làm ăn còn ở nhà… hư hỏng! Tao sẽ báo cho hai đứa nó biết!”

Lan ngẩng lên. Mắt cô ráo hoảnh. My thì đã khóc.

Không ai ngờ rằng, chính người gào to nhất lại là kẻ gây ra tất cả. Nhưng những người phụ nữ, đến lúc ấy vẫn chọn im lặng.

Một đêm mưa, Lan thấy My ra đứng trước hiên nhà, tay ôm bụng bầu, tóc ướt sũng. Cô lao ra kéo em vào, My chỉ khóc không thành tiếng.

“Chị Lan… em sợ đứa bé này sẽ giống hắn… Em không muốn nó chào đời… Nhưng em không có bằng chứng gì cả…”

Lan ôm em vào lòng. Cô cũng đã từng hoảng loạn, từng nghĩ đến việc kết thúc cái thai. Nhưng rồi cô nghe được tiếng mẹ chồng gọi tên mình trong mơ: “Con à, Thành và Toàn gửi gắm mẹ cho các con, đừng buông tay…”

Cô quyết định sẽ giữ lại đứa bé. Dù không biết cha của nó là ai.

Mẹ chồng mất. Trước lúc nhắm mắt, bà nắm tay Lan, khẽ nói:

“Thằng Thực… nó không phải người tốt… mẹ biết lâu rồi… mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ các con…”

Rồi bà trút hơi thở cuối cùng.

Tang lễ chưa kịp nguội, ông Thực gợi ý bán nhà chia tiền. “Đỡ để hai đứa chồng mày về rồi cãi nhau”.

Lan không nói gì. Nhưng đêm đó, cô âm thầm lên mạng, viết đơn trình báo. Cô không còn im lặng nữa.

Toàn và Thành được đại sứ quán thông báo về tình hình gia đình. Họ bay về trong đau đớn và hoang mang. Người mẹ mất, vợ mang bầu, và… lời tố cáo từ chính người phụ nữ họ yêu thương nhất.

“Em… nói thật đi… đứa bé…”, Thành không dám hỏi hết câu.

Lan nhìn anh. “Nó là con em. Em giữ nó không phải vì ai khác. Em biết… anh sẽ đau. Nhưng em không muốn nó là nạn nhân cả đời vì một tội lỗi mà nó không chọn.”

My ôm con trong lòng, run lên khi thấy Toàn quay đi. Nhưng rồi anh trở lại, đưa tay vuốt tóc vợ, khẽ nói: “Anh xin lỗi. Vì đã để em một mình trong địa ngục đó…”

Kết quả điều tra đủ để kết luận hành vi sai trái của ông Thực. Dù ông ta chối tội đến cùng, nhưng bằng chứng từ camera, lời khai của bác sĩ và nhật ký của mẹ chồng – người đã kịp ghi lại vài dòng nghi ngờ trước khi mất – đã đủ để đưa sự thật ra ánh sáng.

Dư luận quay đầu. Người làng lặng lẽ tránh mặt khi thấy Lan đi chợ. Một số đến xin lỗi. Một số im lặng.

Còn Lan và My – họ dắt tay nhau, cùng đi khám thai, đi chợ, đi họp phụ huynh. Mỗi lần có ai đó hỏi “bố tụi nhỏ đâu?”, hai người chỉ mỉm cười: “Đang đi làm xa.”

Hai đứa bé chào đời cách nhau đúng ba ngày. Một trai, một gái. Thành và Toàn không rời con nửa bước, dù lòng họ từng rối bời.

“Không phải máu mủ mình thì sao? Chúng nó có tội gì đâu”, Toàn nói, khi thấy đứa bé nắm chặt tay anh, ngủ ngoan.

Câu chuyện kết thúc không ồn ào, không phán xét. Chỉ còn lại tiếng ru khe khẽ mỗi chiều, trong căn nhà có hai người mẹ trẻ, hai người cha rộng lòng, và những đứa trẻ lớn lên trong tình yêu – thứ tình yêu từng bước vượt qua bóng tối để tìm lại chính mình.