Thương bà cụ đi giữa trời nắng, tài xế cho bà đi nhờ nào ngờ 10′ sau thì chuyện kinh khủng xảy ra khiến ai cũng sợ

Giữa trưa hè, nắng như thiêu đốt mặt đường. Tài xế Hoàng đang chạy xe tải giao hàng về hướng quốc lộ 1A thì bất chợt thấy một bà cụ gầy gò, tóc bạc, lưng còng, đội nón lá rách tả tơi, bước thấp bước cao bên lề đường. Trời nắng gắt, nhiệt độ ngoài trời lên tới gần 40 độ C. Bà không hề có bóng râm để trú, chân run rẩy nhưng vẫn kiên trì lê từng bước.

Hoàng chạy xe chậm lại. Anh vốn là người hay giúp đỡ người già, lại nghĩ: “Giờ này mà bà cụ còn đi bộ giữa trời nắng, chắc có chuyện gấp. Mình cho bà quá giang một đoạn vậy.”

Anh hạ kính, quay đầu lại gọi lớn: – Bà ơi, bà đi đâu thế? Trời nắng lắm, lên xe cháu chở đi cho đỡ mệt.

Bà cụ nhìn lên, đôi mắt mờ đục ngước nhìn anh, gật đầu yếu ớt: – Cảm ơn cậu… Bà lên một đoạn thôi, ra ngã ba phía trước…

Hoàng nhảy xuống, đỡ bà lên ghế phụ rồi tiếp tục chạy xe. Không khí trong xe có điều hòa, mát mẻ, nhưng bà cụ lại ngồi rất ngay ngắn, hai tay ôm chặt một túi vải cũ.

Chưa đầy mười phút sau, khi xe vừa ôm cua vào đoạn vắng, bất ngờ có tiếng còi hụ vang lên chói tai. Từ phía sau, một chiếc xe cảnh sát vượt lên, ra hiệu yêu cầu Hoàng tấp vào lề đường.

Hoàng bối rối: – Có chuyện gì vậy các anh?

Một chiến sĩ công an hỏi gấp: – Có phải anh vừa cho một bà cụ đi nhờ không?

– Vâng… bà đang ngồi trong xe tôi đây. Có chuyện gì vậy?

Nhưng khi Hoàng quay sang ghế phụ để giới thiệu, anh sững người.

Ghế trống trơn.

Không có bà cụ nào cả.

Chỉ còn lại chiếc túi vải cũ sờn, nằm nghiêng, hé mở.

Hoàng run run đưa tay mở túi. Bên trong là… một tấm ảnh cũ đã úa màu, ghi rõ: “Nguyễn Thị Hạnh – mất năm 2017”.

Một chiến sĩ công an lấy ảnh xem, giọng bàng hoàng: – Đúng là bà rồi… Đây chính là nạn nhân trong vụ tai nạn cách đây 8 năm, bị xe tông ngay đoạn đường này… từ đó đến nay, năm nào cũng có người bảo thấy bà đi lang thang vào những trưa nắng…

Một người dân đứng gần đó chợt run rẩy nói: – Tôi cũng từng thấy bà, đúng bộ quần áo ấy, dáng đi ấy… Nhưng mỗi lần ngoảnh lại thì bà biến mất…

Hoàng ngồi lặng trên ghế, bàn tay vẫn run rẩy. Anh không tin vào mắt mình. Mới nãy thôi, anh còn đỡ bà lên xe, nghe bà nói chuyện, cảm nhận hơi ấm từ đôi bàn tay gầy guộc ấy…

Cảnh sát trầm giọng: – Có thể bà cụ… vẫn còn điều gì đó chưa thể yên lòng… Mỗi người từng gặp bà đều là những người tốt bụng, sẵn lòng giúp đỡ… Có lẽ đó là cách bà gửi lời cảm ơn.

Hoàng về nhà, lòng vẫn nặng trĩu. Kể từ hôm đó, anh luôn giữ chiếc túi vải bên cạnh, như một kỷ vật kỳ lạ và thiêng liêng.

Cũng từ sau lần ấy, mỗi khi chạy xe qua đoạn đường đó, anh đều dừng lại một chút, thắp cho bà một nén nhang.

Không ai có thể giải thích chuyện gì đã thực sự xảy ra. Nhưng với Hoàng, mười phút định mệnh ấy đã khiến anh thêm tin rằng: Trên đời này, có những thứ không thể thấy bằng mắt, mà chỉ có thể cảm nhận bằng lòng.

Sau ngày hôm ấy, tài xế Hoàng không thể nào quên được ánh mắt bà cụ nhìn anh – đục mờ, buồn bã nhưng lại chứa đựng một điều gì đó rất… người.

Bị ám ảnh, Hoàng quay lại đoạn đường cũ vài lần, hỏi han người dân xung quanh. Cuối cùng, một ông lão trông coi quán nước ven đường nhớ lại:

– Ờ, bà ấy tên là Hạnh, sống cách đây chừng hai cây số. Trước đây nghèo rớt mồng tơi, có mỗi đứa con trai tên Tâm, đi làm ăn xa mãi chưa về. Hôm ấy bà Hạnh vừa bán được ít trái cây ngoài chợ, đang lững thững đi bộ về thì… bị một chiếc xe container đâm trúng, chết ngay tại chỗ.

Hoàng hỏi tiếp: – Gia đình không ai tới nhận sao ạ?

Ông lão lắc đầu, giọng chùng xuống: – Đó mới là bi kịch… Con trai bà ấy mất liên lạc từ lâu. Nghe đâu bị tai nạn bên Lào, nhưng bà không tin, cứ đợi hoài. Hôm mất, người ta chỉ tìm thấy bên túi áo bà ấy một bức thư chưa kịp gửi, đề tên “Tâm – con trai mẹ”. Trong thư bà dặn: “Nếu con đọc được thư này, về với mẹ nhé. Mẹ vẫn chờ con mỗi ngày…”

Hoàng quyết định giữ chiếc túi vải và tấm ảnh bà cụ trong xe như một vật linh thiêng. Cứ mỗi lần đi qua đoạn đường cũ, anh đều dừng lại, thắp hương bên vệ cỏ, nơi người ta lập một bia đá nhỏ ghi: “Người mẹ lặng lẽ chờ con”.

Rồi một hôm, một thanh niên khoảng ngoài 30 tuổi, dáng dấp xứ Nghệ, xin đi nhờ xe Hoàng từ bến xe tỉnh về quê. Trên đường trò chuyện, anh ta kể:

– Tôi làm bên Lào nhiều năm, bị tai nạn lao động, mất trí nhớ suốt gần 7 năm… Mãi đến dạo gần đây mới nhớ được vài mảnh ký ức, trong đó có tên mẹ tôi – Hạnh. Tôi trở về tìm mẹ… nhưng nghe bảo bà mất lâu rồi…

Hoàng giật mình, rút ra chiếc túi vải.

Người thanh niên nhìn thấy tấm ảnh cũ thì òa khóc như một đứa trẻ: – Là mẹ tôi… là mẹ tôi thật rồi! Trời ơi… sao mẹ ra đi lúc tôi vừa nhớ ra?

Hoàng đưa Tâm đến mộ bia ven đường. Người con trai quỳ xuống, gục đầu trước tấm bia đơn sơ, đôi vai run lên không ngớt. Anh bật khóc nức nở:

– Mẹ ơi… con về rồi… con xin lỗi mẹ…

Gió lặng, nắng như dịu đi. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm những chiếc lá khô bay lên lăn tăn. Trong khoảnh khắc ấy, Hoàng – người ngoài cuộc – cũng cảm thấy lòng mình dâng lên nghèn nghẹn. Như thể có một ánh mắt nào đó đang dõi theo họ, từ bên kia thế giới.

Từ đó về sau, bóng dáng bà cụ không còn xuất hiện bên vệ đường nữa.

Người dân trong vùng bảo nhau: “Chắc bà cụ đã yên lòng. Cuối cùng, bà cũng gặp lại được con trai.”

Hoàng âm thầm khắc thêm một dòng chữ lên bia mộ nhỏ ấy:

“Mẹ – người vẫn đợi trong nắng,
Con – kẻ trở về từ muộn màng…
Nhưng tình yêu – chưa từng rơi mất.”