Trời Sài Gòn cuối tháng Tư nắng như đổ lửa, nhưng bên trong khách sạn 5 sao giữa trung tâm thành phố, không khí lại mát lạnh và rộn ràng. Hôm nay là ngày cưới của Trần Quốc Khánh – giám đốc điều hành công ty xây dựng Khánh Gia – một trong những tên tuổi nổi bật trên thị trường bất động sản suốt 5 năm qua.
Khánh – 35 tuổi, thành đạt, điển trai, thông minh và vừa “thoát ế” bằng cuộc hôn nhân với Ánh Vy – hoa hậu doanh nhân châu Á, cũng là người đã sát cánh bên anh trong 2 năm gần đây. Đám cưới của họ được đầu tư gần 3 tỷ đồng, chỉ riêng tiền hoa tươi đã tốn đến 300 triệu. Đó là minh chứng cho sự “lên đời” của Khánh – từ một chàng trai nghèo năm xưa từng bị coi thường, giờ trở thành niềm ao ước của hàng trăm người.
Trong khung cảnh lộng lẫy ấy, Khánh bước lên sân khấu, cầm micro, cười mãn nguyện:
— Cảm ơn mọi người đã đến chung vui cùng tôi và Vy hôm nay. Có một người đặc biệt tôi muốn cảm ơn hơn cả. Nếu không có người ấy, chắc tôi sẽ không có ngày hôm nay… Cô ấy từng là vợ cũ của tôi.
Cả khán phòng xôn xao. Một vài cái tên thì thầm được nhắc đến. Ai cũng quay đầu nhìn về phía cửa chính.
Khánh đưa tay ra, như diễn viên chính trong một vở kịch đã tập dượt sẵn:
— Em có thể vào rồi.
Cánh cửa từ từ mở ra.
Một người phụ nữ bước vào trong ánh nhìn ngỡ ngàng của mọi người. Cô mặc váy xanh rêu nền nã, tóc búi cao, khuôn mặt thanh tú nhưng có nét từng trải. Bên cạnh cô là hai đứa trẻ , chừng 5 tuổi, cùng mặc đồ trắng, đôi mắt tròn xoe như ánh trăng tháng Tám.
Toàn bộ hội trường lặng ngắt.
Ngay cả Khánh – người vừa chủ động mời cô đến với mục đích thể hiện sự thành công – cũng đứng chết lặng.
Người phụ nữ ấy là Ngọc Diệp, vợ cũ của anh – người từng sống cùng anh gần 7 năm mà không thể có con.
Khánh và Diệp yêu nhau từ thời đại học. Diệp hiền lành, giỏi giang, luôn ở bên Khánh dù anh tay trắng. Họ kết hôn khi cả hai chỉ vừa đi làm được hơn một năm. Cuộc sống chật vật, nhưng hạnh phúc – cho đến khi Diệp phát hiện mình khó có khả năng mang thai.
Kết luận của bác sĩ như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của Khánh. Gia đình anh không ngừng giày vò cô. Bố mẹ anh nói những lời nặng nề, rằng phụ nữ không sinh con thì có khác gì cây không trái.
Diệp lặng lẽ chịu đựng.
Cho đến một ngày, Khánh lạnh lùng nói:
— Chúng ta ly hôn đi. Em xứng đáng có người hiểu và yêu em hơn anh. Còn anh… anh cần một gia đình thật sự.
Diệp không khóc, chỉ gật đầu.
Ngày rời đi, cô để lại một tờ giấy duy nhất:
“Cảm ơn anh vì những năm tháng thanh xuân. Em xin lỗi vì đã không thể cho anh một đứa con. Hãy sống tốt.”
Khánh nghĩ cuộc đời mình sẽ sang trang sau khi chia tay Diệp. Anh lao đầu vào công việc, mở công ty, dùng mọi mối quan hệ để vươn lên.
5 năm sau, Khánh trở thành CEO, còn Diệp – bặt vô âm tín.
Chẳng ai ngờ, đúng ngày cưới, cô lại xuất hiện, dẫn theo hai đứa trẻ…
Khánh cứng họng. Nhìn hai đứa bé, trong anh dâng lên cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Đôi mắt, sống mũi, cả nụ cười kia… Sao lại giống anh đến thế?
Vy – cô dâu, khẽ kéo tay Khánh:
— Anh, chuyện gì vậy? Hai đứa trẻ đó là ai?
Khánh cố giữ bình tĩnh, bước xuống khỏi sân khấu. Anh tiến đến gần Diệp, giọng khàn đặc:
— Chuyện này là sao?
Diệp nhìn anh, bình thản:
— Đây là Minh và Mẫn, con của tôi.
— Cha bọn trẻ đâu?
— Anh ấy từng rất yêu tôi. Nhưng rồi anh ấy chọn rời đi, vì nghĩ tôi không thể sinh con.
Câu trả lời như nhát dao đâm vào ngực Khánh. Anh nắm chặt tay:
— Em… em nói thật sao? Bọn trẻ là… là con anh?
Diệp không trả lời, chỉ lấy trong túi một bìa hồ sơ, đưa cho Khánh.
Kết quả xét nghiệm ADN: Trần Quốc Khánh – Nguyễn Minh và Nguyễn Mẫn: Quan hệ CHA – CON.
Khánh choáng váng, bước lùi lại như người vừa bị sét đánh.
Khánh gào lên:
— Tại sao? Tại sao em không nói gì suốt bao năm qua? Em biết anh luôn khao khát có con mà!
Diệp nhìn sâu vào mắt anh:
— Ngày em phát hiện có thai, em đã muốn báo cho anh. Nhưng rồi em nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và mẹ:
“Mẹ nói đúng. Lấy Diệp chẳng khác gì tự trói mình vào một người phụ nữ không thể sinh đẻ. Con sẽ không có tương lai nếu cứ dây dưa mãi…”
— Hôm đó em đứng ngoài cửa, bụng mới chỉ vừa hơn một tháng. Em hiểu rồi. Với anh, em chưa bao giờ là sự lựa chọn.
Khánh lắc đầu, giọng run rẩy:
— Không… anh… lúc đó anh nghĩ em thật sự vô sinh…
— Nhưng anh đâu có hỏi lại. Anh tin bác sĩ một lần rồi mặc định như vậy cả đời.
Diệp siết chặt tay hai con.
— Em không đến đây để trách móc. Em chỉ muốn các con biết cha chúng là ai. Còn anh, nếu thật sự thấy mình thành công hôm nay, thì chúc mừng anh. Nhưng hãy nhớ: thành công mà đánh mất gia đình… chưa bao giờ là vẹn tròn.
Cả hội trường im lặng. Một vài ánh mắt thương hại, vài tiếng xì xào, rồi sự ngượng ngùng lan rộng.
Vy – cô dâu – cắn chặt môi. Cô đã biết chuyện Khánh từng có vợ, nhưng anh luôn nói:
— Cô ấy không thể sinh con. Anh không còn lựa chọn.
Giờ thì cô nhận ra, người đàn ông bên cạnh mình đã lừa dối – không chỉ vợ cũ, mà cả chính cô.
Vy gỡ hoa cưới trên đầu, đặt xuống bàn tiệc, quay đi mà không nói lời nào.
Khánh ngồi sụp xuống giữa sảnh cưới xa hoa. Anh từng mong ngày này sẽ là khoảnh khắc khiến Diệp hối hận. Nhưng giờ đây, chính anh mới là người bị trừng phạt.
Một tuần sau, Khánh đến tìm Diệp. Cô sống trong căn nhà nhỏ ở ngoại thành, vừa dạy học vừa chăm hai con.
Anh quỳ xuống:
— Anh sai rồi. Anh xin em một cơ hội… không phải để làm lại với em – anh biết mình không xứng. Nhưng xin em, cho anh được làm cha của các con.
Diệp im lặng rất lâu. Rồi cô mở cửa:
— Anh vào đi. Hai đứa nhỏ vẫn đang hỏi vì sao hôm đó “chú” lại khóc…