Vừa 18t, tôi lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở hi vọng đổi đời. Được 6 tháng thì tôi quen một đại gia hơn 20t là khách quen của quán. Ông ta ngọt nhạt: “Đ::ẻ cho anh lấy 1 thằng con trai nối dõi, em sẽ có 300 triệu, tha hồ làm lại cuộc đời”. Nghe bùi tai, tôi đồng ý dọn đến căn chung cư ông ta thuê sẵn. Ai ngờ ngày tôi v::ỡ ố::i sinh con cũng là ngày ông ta…b/iến m/ất….

Tôi vừa tròn mười tám tuổi khi rời quê lên thành phố, mang theo một túi quần áo cũ và một giấc mơ đổi đời. Quê tôi nghèo, nhà tôi còn nghèo hơn. Mẹ tôi mất sớm, ba thì đi biệt xứ chẳng rõ còn sống hay đã chết. Tôi lớn lên nhờ bà ngoại, một người phụ nữ nhỏ thó, đôi chân cong và đôi mắt đã mờ dần theo năm tháng.

Tôi không học cao, chỉ mới hết lớp chín đã nghỉ học đi làm phụ hồ, phụ bán, ai thuê gì làm nấy. Khi vừa đủ tuổi công dân, tôi quyết định ra đi. Thành phố ồn ào, đông đúc và không dễ thở như tôi tưởng. Sau hai tuần ngủ bờ ngủ bụi, tôi may mắn được nhận vào làm rửa bát cho một quán phở khá nổi tiếng ở quận trung tâm. Công việc nặng, lương ba cọc ba đồng, nhưng ít ra có chỗ ở và ba bữa cơm no.

Sáu tháng trôi qua, tôi đã quen với nhịp sống nơi đây. Tôi ít nói, chăm chỉ, và cũng khá được lòng bà chủ. Và rồi, ông ta xuất hiện.

Ông ấy hơn tôi hơn hai chục tuổi, ăn mặc bảnh bao, đi xe xịn, là khách quen của quán. Ban đầu tôi không để ý lắm, chỉ đơn giản là thêm một người khách giàu có trong số những người tôi không thể với tới. Nhưng rồi ông ta bắt chuyện, mỗi lần đến đều tìm cách nói vài câu, hỏi han tôi có mệt không, lương có đủ sống không.

Lúc đầu tôi thấy khó chịu. Nhưng ông ta nói chuyện rất nhẹ nhàng, khác hẳn những người đàn ông tôi từng gặp. Ông ta ngọt ngào, kiên nhẫn, và đặc biệt là… không động chạm gì đến tôi. Dần dần tôi thả lỏng cảnh giác.

Một ngày nọ, ông ta nói:
“Em còn trẻ, sao không nghĩ xa hơn? Nếu em sinh cho anh một đứa con trai, chỉ một lần thôi, anh sẽ cho em 300 triệu. Em sẽ có vốn làm lại cuộc đời.”

Tôi sững sờ. Làm mẹ? Ở t/uổi 18? Nhưng rồi ông ta tiếp tục vẽ nên một tương lai đẹp như mơ: có nhà nhỏ, có vốn mở quán ăn, sống yên ổn không phải đi rửa bát cả đời. Tôi không ngu, tôi hiểu điều đó có nghĩa gì – tôi sẽ trở thành công cụ sinh sản. Nhưng tôi quá khát khao thay đổi số phận, quá mệt mỏi với cuộc sống không lối thoát.

Tôi đồng ý.

Tôi dọn đến căn hộ ông ta thuê sẵn. Mỗi tuần ông ta đến vài lần, luôn tử tế và dịu dàng. Tôi mang thai không lâu sau đó. Thai nghén cực nhọc nhưng tôi chịu đựng. Tôi tin rằng sau tất cả, mình sẽ có một khoản tiền, có một đứa con, và một cuộc đời mới.

Ngày tôi sinh, trời mưa như trút. Tôi đau bụng dữ dội từ sáng, một mình gọi taxi vào viện. Ông ta không bắt máy.

Tôi sinh được một bé trai kháu khỉnh, nhưng ông ta không đến.

Một ngày. Hai ngày. Một tuần. Ông ta biến mất như chưa từng tồn tại.

Tôi bị sốc, hoảng loạn, gọi hàng chục cuộc điện thoại nhưng chỉ nghe giọng máy trả lời vô hồn. Tôi đến địa chỉ căn hộ – đã trả phòng. Tôi hỏi thăm chỗ làm ông ta từng nói – không ai biết.

Tôi bị bỏ rơi

Ba tháng sau sinh, tôi ôm con về quê. Bà ngoại đón tôi trong nước mắt. Cả xóm dị nghị, người ta xì xào, nhưng tôi không quan tâm nữa. Tôi giờ đây không còn là một đứa trẻ mơ mộng, mà là một người mẹ.

Cuộc sống ở quê khó khăn. Tôi trồng rau, nuôi gà, rồi lén học thêm làm bánh ngọt từ mạng. Tôi bắt đầu đem bánh ra chợ bán. Mỗi chiếc bánh nhỏ là từng đêm tôi thức khuya nặn bột, từng đồng lẻ tôi dành dụm để mua khuôn, mua nguyên liệu. Có người thương, có người chê, nhưng tôi kiên nhẫn. Tôi không còn chọn lựa nào khác.

Cậu bé con tôi – tôi đặt tên là Nam – lớn lên khỏe mạnh. Mắt nó giống tôi, miệng lại giống ông ta – thứ duy nhất còn sót lại từ người đàn ông đó. Mỗi lần nhìn con, tôi vừa đau, vừa thương, vừa biết ơn. Nhờ nó, tôi mới có lý do để sống tiếp.

Ba năm sau, quầy bánh của tôi trở nên nổi tiếng trong huyện. Một chị bán tạp hóa lớn gọi tôi hợp tác, giúp tôi đưa bánh vào siêu thị mini. Tôi lần đầu có tiền dư. Tôi mua chiếc xe máy cũ, chở con đi học, chở bánh đi giao. Cuộc đời tôi bắt đầu nở hoa từ những viên bột nhỏ.

Khi Nam lên năm tuổi, một ngày nọ có người đàn ông xuất hiện ở đầu ngõ. Ông ta tóc muối tiêu, vest sang trọng, và mang theo một phong bì dày. Là ông ta.

Tôi lạnh người. Tôi tưởng mình sẽ tức giận, sẽ gào thét, sẽ ném tiền vào mặt ông ta. Nhưng tôi chỉ lặng lẽ nhìn.

Ông ta nói ông bị bệnh nặng lúc tôi sinh. Sau đó bị vợ phát hiện, gia đình tan vỡ. Ông đã tìm tôi nhưng không dám đến, phần vì xấu hổ, phần vì không biết tôi còn muốn gặp hay không. Nay biết tôi vẫn sống cùng con ở quê, ông ta quyết định đối mặt.

Tôi không biết đó là sự thật hay lời bao biện. Nhưng tôi nhìn Nam đang chơi đùa trên sân, rồi nhìn lại người đàn ông ấy – tôi không thấy hận nữa. Tôi đã đi một hành trình dài đến tận ngày hôm nay, và nếu không có cú sốc năm ấy, có lẽ tôi không mạnh mẽ đến vậy.

Tôi không nhận tiền ông ta. Nhưng tôi cho phép ông ta được gặp con, thi thoảng. Với điều kiện – không ràng buộc, không quyền nuôi dưỡng.

Năm nay Nam lên mười, học giỏi, lễ phép, và là niềm tự hào của tôi. Tôi mở được tiệm bánh riêng ở thị xã, dạy thêm cho mấy bạn trẻ khác nghề làm bánh. Cuộc sống tuy giản dị nhưng đầy ắp yêu thương.

Tôi vẫn nhớ ngày tôi bước chân lên thành phố với ước mơ đổi đời. Tôi đã không thành công bằng cách tôi tưởng. Nhưng bằng nghị lực, nước mắt, và tình yêu thương dành cho đứa con bé bỏng – tôi đã tự mở ra cánh cửa cuộc đời mình.

Một buổi chiều mùa thu, khi trời đã ngả màu vàng nhạt, tôi ngồi trước hiên nhà, tay gọt vỏ táo cho Nam ăn sau giờ học. Con trai tôi ríu rít kể chuyện trường lớp, thi thoảng ngẩng lên nhìn tôi bằng đôi mắt đầy tin tưởng.

Tôi nghe tiếng xe máy quen thuộc dừng trước cổng. Là ông ta – người đàn ông từng xuất hiện như cơn bão, rồi biến mất, để lại trong tôi những mảnh vỡ. Giờ đây, ông đến thăm con với một hộp lego mới, vẫn lặng lẽ, không xáo trộn cuộc sống hai mẹ con.

Tôi không còn hỏi ông vì sao năm xưa bỏ đi. Cũng không nói rằng tôi tha thứ. Đôi khi, sự im lặng là cách duy nhất để giữ lại chút bình yên giữa hai thế giới khác biệt. Tôi chọn giữ ranh giới, nhưng không đóng cửa.

Gió thu khẽ lùa qua tán cây ngoài sân. Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời – cao và trong vắt. Cuộc đời tôi, tưởng như đã khép lại ở tuổi 18, giờ lại rộng mở theo cách tôi chưa từng ngờ đến.

Biết đâu một ngày nào đó… tôi sẽ gặp ai đó – không phải vì cần một điểm tựa, mà vì tôi đã đủ vững vàng để bước song song cùng người ấy.

Biết đâu…