Dừng xe lại…” đứa bé nghèo thốt lên với vị Tỷ phú “Vợ ông cắt phanh xe rồi…”…Cuộc đời cậu bé cũng thay đổi từ đây….

Trời mưa tầm tã. Một buổi chiều tháng Mười Hai xám xịt bao trùm cả thị trấn nhỏ nằm giữa vùng đồi núi phía Bắc. Mây nặng kéo qua những đỉnh đèo hiểm trở như bóng tối đè nặng lên những con người lam lũ dưới kia.

Trên con đường đèo ngoằn ngoèo dẫn lên khu nghỉ dưỡng cao cấp – nơi ít người dám mơ tới – một chiếc Bentley màu đen đang lướt nhanh. Sau tay lái là ông Đặng Minh, người được mệnh danh là “Tỷ phú thép” – giàu có, quyền lực và lạnh lùng. Ông vừa rời khỏi buổi ký kết hợp đồng trị giá hàng trăm triệu đô, đầu óc vẫn còn quay cuồng trong những con số.

Ở một góc khuất bên đường, dưới mái hiên ọp ẹp của một quán nước bỏ hoang, một cậu bé đứng nép mình nhìn ra đường. Mắt nó chăm chăm vào chiếc xe sang đang lao tới.

Cậu tên , mười hai tuổi, sống cùng mẹ và em gái trong khu ổ chuột dưới chân núi. Mỗi ngày sau giờ đi lượm ve chai, cậu thường ra khu đèo để phụ bán nước và nhặt chai lọ người đi đường vứt lại. Hôm nay, Tú không đứng đây vì mưa.

Cậu đang chờ chiếc Bentley.

Và khi nó sượt qua, Tú hét lên, tiếng hét xé tan màn mưa:

Dừng lại! Dừng xe lại! Xe ông bị cắt phanh rồi!

Người đàn ông sau tay lái giật mình, nhấn mạnh phanh – không phản ứng. Tim ông đập thình thịch. Chiếc xe vẫn đang lao nhanh xuống dốc, mà phía trước… là khúc cua tử thần – nơi từng có hơn ba vụ tai nạn chết người chỉ trong hai năm.

Ông cố điều khiển vô lăng, bẻ lái sang bên phải, đâm đầu xe vào taluy dốc đá. Lực va chạm mạnh khiến túi khí bung ra, đầu ông đập vào vô lăng rồi gục xuống.

Tú chạy lại. Bằng hết sức, cậu mở được cửa xe, kéo ông ra khỏi cabin đang rỉ xăng.

Tại bệnh viện huyện, ông Minh tỉnh lại sau vài giờ. Bên cạnh là Tú – vẫn còn run rẩy, áo ướt sũng.

Sao… sao cháu biết xe bị cắt phanh?

Tú nuốt nước bọt. Cậu rút trong túi ra một chiếc điện thoại cũ, màn hình nứt, mở lên tin nhắn đã lưu:

“Ông ta sẽ đi đèo lúc 5h30. Hành động đúng kế hoạch. Cắt phanh trước 3h chiều.”

Ông Minh ngồi bật dậy.

Cháu lấy đâu ra cái này?

– Cháu nhặt được trong bãi rác cạnh khu nghỉ dưỡng. Một người phụ nữ lạ mặt vứt nó đi sau khi nói chuyện trong xe với một người đàn ông hôm qua.

Tú không biết đó là ai. Nhưng cậu tò mò, mở máy lên và thấy tin nhắn đó. Ban đầu nghĩ là trò đùa, nhưng khi thấy chiếc xe đúng như mô tả xuất hiện, cậu buộc phải hành động.

Cháu… đã định báo công an. Nhưng… cháu không tin họ sẽ nghe lời một thằng bé bẩn thỉu.

Ông Minh im lặng. Những mảnh ghép trong đầu ông bắt đầu xếp lại. Người duy nhất biết chính xác lịch trình ông đi chuyến đèo này, là bà Hồng – vợ ông. Người phụ nữ ông từng yêu, nhưng giờ hai người không còn là vợ chồng trên thực tế.

Bà Hồng đang đối mặt với việc bị loại khỏi hội đồng quản trị, và ông đang tiến hành thủ tục sang tên toàn bộ tài sản cá nhân ra công ty do con trai ông đứng tên – không có phần bà.

Một tuần sau vụ tai nạn, Tú và mẹ được mời về ở tạm trong biệt thự nhà ông Minh. Ông tuyên bố trước truyền thông rằng sẽ chu cấp toàn bộ việc học cho Tú, và “coi cháu như một người trong gia đình”.

Nhưng đó chỉ là bề ngoài.

Thực tế, ông cần Tú giúp ông làm sáng tỏ kẻ đứng sau âm mưu giết mình. Và để làm điều đó, ông cần giữ đứa trẻ bên cạnh.

Tú thông minh hơn ông tưởng. Cậu nhận ra có điều gì đó sai sai từ lúc bước chân vào ngôi biệt thự lạnh lẽo này. Quản gia thì thầm với cậu một câu:

– Ở đây, cậu nên cẩn thận. Có những điều tốt nhất không nên tò mò…

Một đêm nọ, Tú len lén ra ngoài, lục trong gara – nơi chiếc Bentley bị kéo về. Cậu tìm thấy dấu hiệu bị cắt hệ thống phanh. Nhưng điều làm cậu giật mình là một chiếc khăn tay có thêu chữ H.L. – ký hiệu của bà Hồng.

Tú đem điều đó nói với ông Minh. Ông không ngạc nhiên.

Cháu giúp chú xác nhận thêm một điều nữa. Nếu đúng, chú sẽ gửi cháu đi du học. Và mẹ cháu… sẽ không bao giờ phải lo bữa cơm nữa.

Tú được ông Minh sắp xếp để giả làm người đưa thư, lẻn vào biệt thự của bà Hồng tại Hà Nội. Cậu bé nhỏ người, lanh lẹ và không ai chú ý. Trong vòng 10 phút, cậu lục được hai tài liệu quan trọng trong ngăn kéo bàn làm việc:

  1. Bản sao hồ sơ bảo hiểm nhân thọ trị giá 200 tỷ – người thụ hưởng là bà Hồng, người được bảo hiểm là ông Minh.

  2. Một cuốn sổ tay ghi lại các cuộc trao đổi với “Người X” – kẻ thực hiện việc “can thiệp” vào xe Bentley.

Với bằng chứng đó, ông Minh trình báo công an. Vụ việc bị khép lại với lý do “thiếu bằng chứng trực tiếp”, nhưng trong nội bộ, mọi người hiểu rằng cuộc chiến tranh giành quyền lực trong gia đình họ Đặng đã chính thức bắt đầu.

Ông Minh không trả thù bằng máu. Ông âm thầm chuyển toàn bộ tài sản sang tên con trai, cho người rút vốn khỏi các dự án mà bà Hồng kiểm soát. Bà Hồng rút lui trong im lặng.

Một năm sau, Tú nhận học bổng toàn phần từ Quỹ Giáo dục do ông Minh sáng lập. Cậu được đưa sang Singapore học tại một trường quốc tế, mẹ và em gái được mua cho một căn hộ nhỏ ở khu tái định cư hiện đại.

Tú lớn lên, học giỏi, và không bao giờ quên khoảnh khắc hét lên trong mưa năm ấy.

Một hành động bản năng, một quyết định dũng cảm, và một chiếc điện thoại cũ trong bãi rác – đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời một đứa trẻ đường phố.