Trưa hè nắng gắt, khu nghỉ dưỡng cao cấp Hòa Vân đón tiếp hàng loạt vị khách giàu có và quyền lực. Tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng hòa vào tiếng nhạc du dương phát ra từ quầy bar cạnh hồ bơi. Ánh nắng chiếu lên mặt nước xanh ngắt tạo thành những vệt sáng lấp lánh như kim cương.
Giữa khung cảnh đó, cô phục vụ trẻ tên An Nhiên đang cẩn thận bê khay nước trái cây tươi đi ngang qua hồ bơi chính. Gương mặt thanh tú, làn da rám nắng và ánh mắt chăm chỉ khiến cô nổi bật theo cách riêng, dù trên người chỉ là bộ đồng phục đơn giản của khách sạn.
“Cẩn thận đấy, đừng để rớt nữa như hôm qua,” một nữ đồng nghiệp nhắc nhở nhỏ.
An Nhiên gật đầu, không nói gì, chỉ siết chặt tay quanh chiếc khay. Cô biết hôm nay là ngày đặc biệt. Tập đoàn Thịnh Lâm – một trong những tập đoàn tài chính lớn nhất châu Á – đang tổ chức buổi họp mặt thường niên ở đây. Trong đó có cả những nhân vật mà cô không bao giờ dám mơ được nhìn thấy ngoài đời, đặc biệt là vị Tổng giám đốc lạnh lùng quyền lực: Lâm Kỳ Phong.
Trong lúc An Nhiên đang băng qua lối đi gần bể bơi để mang nước cho nhóm khách VIP, một giọng nói vang lên sắc lạnh:
“Ê, cô kia!”
An Nhiên giật mình, quay lại. Một cô gái xinh đẹp, ăn vận lộng lẫy trong bộ đồ bơi hàng hiệu, tay cầm ly cocktail hồng nhạt, đang chỉ tay về phía cô. Đó là Lệ Băng – tiểu thư con gái Chủ tịch Tập đoàn Bảo Thành, người nổi tiếng với tính cách kiêu kỳ và tàn nhẫn.
“Cô không thấy tôi đang đứng đây à? Muốn làm đổ nước lên người tôi sao?” Lệ Băng nheo mắt, bước lại gần.
“Xin lỗi tiểu thư, tôi không cố ý…” An Nhiên cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ.
“Không cố ý?” – Lệ Băng cười khẩy – “Đồ thấp hèn như cô, nhìn đã thấy phiền mắt. Dơ bẩn. Có biết mỗi lần cô bước qua là làm không khí xung quanh ô uế không?”
Một vài khách quanh đó bắt đầu nhìn về phía hai người, có người bật cười, có người tỏ vẻ khó chịu. An Nhiên vẫn đứng im, tay siết chặt khay nước.
“Mau xin lỗi tôi tử tế vào, rồi quỳ xuống lau sạch đôi dép của tôi,” Lệ Băng ra lệnh.
Mặt An Nhiên tái đi. Cô cảm nhận được sự bẽ bàng, tủi nhục dâng lên như từng đợt sóng. Nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Xin lỗi tiểu thư, nhưng tôi không thể làm vậy. Tôi đang làm nhiệm vụ.”
Lệ Băng nheo mắt, đôi môi đỏ cong lên như thể chực cười khinh. “Ồ? Cô dám cãi lại tôi?”
Không đợi câu trả lời, Lệ Băng bất ngờ giơ tay đẩy mạnh vào vai An Nhiên.
“TÓM!”
Tiếng nước bắn lên tung tóe vang lên giữa khu nghỉ dưỡng như một phát súng yên lặng.
An Nhiên bị đẩy thẳng xuống hồ bơi. Tiếng xì xào lập tức lan khắp khu vực. Có người hoảng hốt, có người chụp ảnh, nhưng không ai đến giúp ngay. Lệ Băng đứng trên bờ, hất tóc, cười mỉa:
“Chắc nước hồ hôm nay sẽ sạch hơn nhờ cô ta rửa bớt bẩn rồi.”
Đúng lúc đó—
“CÁI GÌ ĐÂY?”
Giọng nói trầm thấp, đầy uy quyền cất lên khiến mọi thứ xung quanh như đông cứng lại. Tất cả những ai có mặt đều nín thở quay lại.
Một người đàn ông cao lớn, mặc sơ mi đen và quần âu được cắt may hoàn hảo, đang bước ra từ phía khu lounge sang trọng. Gương mặt anh ta góc cạnh, ánh mắt sắc lạnh như thể có thể nhìn thấu mọi thứ. Mỗi bước đi đều toát lên khí chất không ai dám chống lại.
Lâm Kỳ Phong.
Tổng giám đốc của Tập đoàn Thịnh Lâm.
Không ai ngờ anh lại xuất hiện đúng lúc này.
Lệ Băng lập tức thu lại nụ cười, giọng nói bối rối: “K-Kỳ Phong? Anh đến sớm vậy…”
Anh không trả lời. Ánh mắt anh dừng lại nơi hồ bơi, nơi An Nhiên đang vật lộn để trồi lên mặt nước. Một tay vệ sĩ lập tức nhảy xuống kéo cô lên.
Lâm Kỳ Phong tiến lại, tháo áo khoác khoác lên vai An Nhiên đang ướt đẫm, ánh mắt lạnh như băng.
“Cô ấy là nhân viên của khách sạn này?”
Một quản lý run rẩy gật đầu: “V-vâng, thưa tổng giám đốc.”
“Và các người để chuyện này xảy ra ngay trong khu vực VIP?”
Không ai dám trả lời. Không khí căng như dây đàn.
Anh quay sang nhìn Lệ Băng, giọng nói sắc như dao:
“Cô có biết cô vừa làm gì không?”
“Em… em chỉ đùa chút thôi, cô ta lỡ tay… vấp vào em, em phản xạ theo bản năng—”
“Đủ rồi.”
Chỉ hai từ, nhưng khiến Lệ Băng tái mét.
Lâm Kỳ Phong quay sang người trợ lý phía sau: “Lập tức thông báo: Tập đoàn Thịnh Lâm hủy mọi hợp tác với Bảo Thành từ giờ phút này.”
“Cái gì?” Lệ Băng hét lên. “Anh điên à? Đó là công ty của ba em!”
“Và cô vừa khiến nó mất đi đối tác lớn nhất trong ba năm tới.”
Mọi người đều chết lặng.
An Nhiên ho nhẹ, vẫn còn run. Cô chưa hoàn hồn khỏi cú ngã.
Lâm Kỳ Phong cúi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Em không sao chứ?”
An Nhiên ngước lên, đôi mắt nâu trong vắt ánh lên sự ngạc nhiên và ngờ vực.
“Anh… sao lại giúp tôi?” cô hỏi khẽ.
Ánh mắt anh nhìn cô đầy ẩn ý. “Bởi vì… tôi nhớ em.”
Câu nói đó như một quả bom nổ giữa không gian yên lặng
Tiếng xì xào bàn tán vẫn chưa dứt hẳn khi An Nhiên được dìu vào khu vực nghỉ nhân viên. Mặc dù đã thay quần áo khô, nhưng đôi mắt cô vẫn đỏ hoe. Không chỉ vì cú ngã đau đớn, mà còn vì cơn giận bị kìm nén quá lâu.
Nhưng điều khiến cô rối loạn nhất là câu nói của Lâm Kỳ Phong:
“Bởi vì… tôi nhớ em.”
Anh là ai? Cô chưa từng gặp anh – ít nhất là cô nghĩ vậy. Nhưng ánh mắt ấy, giọng nói ấy… lại khiến cô có cảm giác như từng thân thuộc, từng khắc sâu trong ký ức đã bị che lấp bởi thời gian.
5 năm trước.
Giữa một trại trẻ mồ côi cũ kỹ ở ngoại ô thành phố, một cô bé 17 tuổi tên An Nhiên ngồi bên khung cửa sổ, đôi mắt chăm chăm nhìn ra hàng cây xa xa. Bên cạnh là một cậu thanh niên khoảng 19, mái tóc đen rối và gương mặt mang vẻ lạnh lùng nhưng ánh mắt ấm áp.
“Em muốn làm gì khi rời khỏi nơi này?”
An Nhiên ngẩng lên, mỉm cười buồn. “Em muốn trở thành người có thể tự sống, không cần dựa vào ai.”
Cậu im lặng, rồi chậm rãi nói: “Nếu có một ngày em gặp rắc rối, cứ nhìn về phía Bắc. Anh sẽ ở đó.”
Cô cười phá lên. “Nghe như phim vậy.”
“Anh hứa đấy,” cậu nhấn mạnh, “dù em không tin, anh vẫn sẽ giữ lời.”
Họ chia tay mùa xuân năm đó. Cô bị đưa đi sang một trung tâm huấn luyện nghề khác vì không có người bảo trợ. Anh biến mất không lời từ biệt.
Cô đã quên dần — hoặc cố gắng quên.
Hiện tại.
“An Nhiên.”
Giọng nam trầm quen thuộc vang lên ở cửa phòng nhân viên. Cô ngẩng đầu lên — là Lâm Kỳ Phong. Mọi người lập tức lui ra, để lại không gian riêng cho hai người.
“Anh… biết tôi sao?” cô hỏi thẳng.
Anh nhìn cô chăm chú. “Em đã thay đổi nhiều. Nhưng ánh mắt vẫn vậy.”
Một khoảng lặng dài trôi qua trước khi anh lên tiếng tiếp:
“Anh là… Khương Phong. Ở trại trẻ Hướng Dương. Em còn nhớ cái tên đó không?”
An Nhiên đứng sững. Mắt cô mở to, bàn tay run lên.
“Là anh?”
Anh khẽ gật đầu. “Anh đổi tên sau khi được một gia đình nhận nuôi và đưa ra nước ngoài. Nhưng… anh chưa từng quên em.”
Cảm xúc trong An Nhiên như một con sóng dữ trào lên. Họ từng là bạn thân thiết, từng là hai đứa trẻ nắm tay nhau qua những ngày đói khát, lạnh giá và sợ hãi. Cô từng nghĩ mình chỉ là một cái bóng lướt qua cuộc đời anh. Nhưng thì ra, anh vẫn luôn nhớ cô.
Tối hôm đó, tin tức về vụ việc ở hồ bơi đã lan ra ngoài. Clip ghi lại cảnh An Nhiên bị đẩy xuống nước và phản ứng của Lâm Kỳ Phong đứng top 1 mạng xã hội suốt nhiều giờ. Cái tên “An Nhiên” bỗng chốc nổi tiếng — nhưng không phải theo cách cô mong muốn.
“Cô nhân viên nghèo được tổng tài cứu rỗi,” “Mối tình lọ lem và hoàng tử,” “Lệ Băng bị ‘phá game’ ngay tại hồ bơi” — những tiêu đề giật gân khiến đầu cô như muốn nổ tung.
Quản lý khách sạn thậm chí mời cô nghỉ vài ngày để “tránh truyền thông”.
Ba ngày sau.
An Nhiên bước vào một quán cà phê nhỏ ở trung tâm thành phố. Ở một góc bàn khuất, Lâm Kỳ Phong đã ngồi đợi, một ly đen đá chưa đụng đến.
“Anh đang khiến tôi trở thành trò cười của thiên hạ đấy,” cô nói thẳng, không vòng vo.
Anh cười nhẹ. “Thế em muốn anh để yên cho em bị làm nhục à?”
“Không. Nhưng tôi không muốn dính dáng đến anh. Anh ở trên cao, tôi thì…”
“Không có ‘cao’ hay ‘thấp’ ở đây, An Nhiên,” anh cắt lời, ánh mắt nghiêm túc. “Anh không cứu em vì thương hại. Mà vì anh nợ em.”
Cô ngơ ngác.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Ngày em bị đưa đi khỏi trại, anh đã hèn nhát không giữ em lại. Anh đã thề nếu có cơ hội… anh sẽ bù đắp.”
Cô cười nhạt. “Anh định bù đắp bằng việc kéo tôi vào tâm điểm của một mối thù thương trường à?”
“Không,” anh nói chậm rãi, “anh muốn cho em một cơ hội. Em có muốn thoát khỏi cuộc đời này không? Anh sẽ mở đường, nhưng em phải bước đi.”
Cô im lặng thật lâu.
Rồi gật đầu.
Một tháng sau.
An Nhiên không còn là cô phục vụ bẽn lẽn ngày nào. Dưới sự hướng dẫn của trợ lý riêng do Lâm Kỳ Phong sắp xếp, cô bắt đầu học quản trị, kỹ năng truyền thông, và tham gia vào các dự án thiện nguyện của Tập đoàn Thịnh Lâm với tư cách đại diện.
Lệ Băng bị đưa ra nước ngoài “dưỡng bệnh” sau scandal. Bảo Thành lao đao, còn An Nhiên… ngày một rạng rỡ.
Nhưng bóng tối chưa bao giờ dễ dàng buông tha.
Một đêm mưa.
Một người lạ đột nhập vào nơi ở mới của An Nhiên. Trong tay hắn là một chiếc USB, và giọng hắn lạnh như băng:
“Muốn biết tại sao Lâm Kỳ Phong nhớ cô đến vậy không? Tại sao hắn lại cứu cô giữa hàng ngàn người? Coi cái này đi… Rồi tự quyết định xem, cô có còn tin hắn nữa không.”
Trong USB là một đoạn clip mờ, ghi lại một cuộc đối thoại cách đây vài năm.
“Tôi muốn anh tìm một cô gái tên An Nhiên.”
“Để làm gì?”
“Cô ta là con của người từng khiến ba tôi phá sản.”…