
“Vợ đến tòa làm thủ tục ly hôn nhưng lại mặc váy đỏ, tỷ phú lập tức nhận ra có điều gì đó sai sai nhưng đã quá muộn…”
Sáng hôm ấy, Hà Nội mưa lất phất. Cô bước xuống từ chiếc xe taxi, váy đỏ ôm sát lấy thân hình mảnh mai, gót giày vang lên từng nhịp lạnh lùng trên bậc thềm tòa án.
Anh — Lâm Khánh, người đàn ông từng khiến giới tài chính phải nể phục chỉ bằng một cú búng tay — đứng chờ sẵn trước cổng, tay đút túi quần vest, ánh mắt sắc lạnh nhưng lòng đầy hỗn loạn. Anh không thể rời mắt khỏi cô.
Vì sao hôm nay cô lại mặc váy đỏ?
Chiếc váy đó… chính là cái váy anh tặng cô vào kỷ niệm 3 năm ngày cưới. Cô từng nói, “Đỏ là màu của hy vọng, của khởi đầu mới.” Nhưng hôm nay họ lại kết thúc.
Tòa mở phiên, cả hai ký giấy. Không ai nói gì.
Nhưng khi rời khỏi phòng xử, cô quay lại nhìn anh, cười nhẹ:
“Cảm ơn anh đã ký. Giờ em có thể lấy lại quyền sở hữu cổ phần công ty mà anh ép em ký chuyển nhượng trước khi cưới.”
Anh đứng chết trân.
Cô không chỉ là người vợ ngoan hiền như anh tưởng. Cô là trùm cuối.

5 năm trước, anh cưới cô — một sinh viên nghèo, không tên tuổi. Ai cũng nghĩ cô may mắn. Nhưng anh đâu biết, cô là người thừa kế duy nhất của một tập đoàn tài chính ở châu Âu, giả nghèo để tìm người đàn ông thật lòng. Anh lại chọn cách chiếm đoạt, giấu giếm, kiểm soát.
Cô không phản kháng — chỉ lặng lẽ thu thập bằng chứng.
Và hôm nay, khi anh ký vào đơn ly hôn, cũng là lúc mọi quyền lực, tiền bạc anh đang có… sụp đổ như lâu đài cát.
Một cú lật thế cờ.
Cô bước đi, váy đỏ bay nhẹ trong gió, để lại sau lưng một tỷ phú giờ chỉ còn lại vỏ bọc hào nhoáng… và nỗi nuối tiếc muộn màng.
Bạn muốn tôi mở rộng câu chuyện này thành truyện ngắn hoặc series nhiều phần không? Hay bạn muốn một đoạn kết khác, kiểu “quay đầu là bờ” hoặc “tình yêu chiến thắng tất cả”?
Chiếc váy đỏ ấy khiến tim anh hụt một nhịp.
Cô – An Nhiên – chưa bao giờ mặc màu đỏ trong những lần tranh cãi, giận dỗi, hay cả những ngày mệt mỏi nhất. Màu đỏ với cô là dấu hiệu cho một ngày đặc biệt.
Nhưng hôm nay là ngày ly hôn.
Họ đã không nói chuyện với nhau suốt 3 tháng. Bao lần anh mở điện thoại lên, gõ dòng tin nhắn rồi lại xoá. Bao lần cô đứng trước cửa phòng anh, định gõ cửa… rồi lại quay đi.
Giấy tờ được đặt lên bàn. Thẩm phán bảo:
“Nếu cả hai vẫn đồng thuận, hãy ký.”
Anh cầm bút. Nhưng tay run lên.
Cô nhìn anh. Mắt vẫn sâu, vẫn đẹp như ngày đầu gặp gỡ — nhưng ẩn sâu trong đó là một điều gì đó không đành. Không giận, không trách… chỉ là… buông bỏ.
Ngay khi cô đặt bút ký, anh bật dậy.
“Anh không thể ký.”
Cả phòng xử lặng ngắt.
“Anh đã sống quá lâu như một kẻ kiểm soát. Anh nghĩ giữ em là yêu. Anh nghĩ bảo vệ em khỏi mọi thứ là đúng. Nhưng anh chưa từng hỏi… em có cần không?”
Cô cắn môi, quay đi. Nhưng rồi… đôi vai run lên.
Anh tiến đến, nhẹ nhàng cầm tay cô.
“Anh đã học cách kiếm tiền. Nhưng chưa từng học cách giữ em bên cạnh bằng sự tử tế. Nếu em cho anh một cơ hội… lần này anh không muốn làm ông chủ, không muốn làm tỷ phú, không muốn kiểm soát gì cả. Chỉ muốn làm chồng em – đúng nghĩa.”
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ mở túi xách, rút ra tờ giấy khác.
Là đơn huỷ thủ tục ly hôn.
Cô ngẩng lên:
“Em mặc váy đỏ… không phải vì ly hôn. Mà vì em tin… hôm nay có thể là một khởi đầu mới.”
Anh ôm lấy cô. Mọi thứ tan biến. Chỉ còn hai người. Không quyền lực, không danh vọng, chỉ có hai trái tim từng tổn thương — chọn yêu lại từ đầu.
Ba năm sau, cô mặc váy đỏ lần nữa.
Lần này là váy cưới.
Và lần này, anh không để cô rời xa một lần nào nữa.