Thấy nữ lao công ngoan hiền, dễ bảo, chủ tịch tập đoàn BĐS ngỏ ý trả 5 tỷ nhờ cô sinh con n;ối dõi, nhưng khi đứa trẻ ra đời, anh đã s//ố/c vì..

Thảo làm công việc lao công tại tập đoàn Bạch Gia – một trong những ông lớn trong ngành bất động sản phía Nam. Cô gái gốc miền Tây, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú dù luôn giấu sau lớp khẩu trang và chiếc nón lá bạc màu. Hằng ngày, Thảo cần mẫn dọn từng hành lang, lau từng ô cửa kính cao chót vót, chẳng bao giờ than vãn. Cô không bao giờ ngẩng mặt nhìn ai quá lâu, cũng không bao giờ cãi lại lời người khác. Điều ấy khiến cô dễ dàng lọt vào mắt người đàn ông quyền lực nhất tòa nhà – Bạch Hưng.

Bạch Hưng – 42 tuổi, chủ tịch tập đoàn Bạch Gia, giàu có, quyền lực và… độc thân. Nhiều lời đồn đoán rằng vì anh quá mải mê sự nghiệp, lại từng trải qua một cú sốc lớn khi vợ chưa cưới mất trong tai nạn năm 28 tuổi. Kể từ đó, Hưng không còn thiết tha yêu đương. Nhưng điều khiến mẹ anh lo lắng chính là… không có người nối dõi. Căn nhà họ Bạch danh giá sẽ không thể truyền đời nếu Hưng không có con.

Một buổi tối, khi văn phòng vắng lặng, Hưng xuống sảnh thì bắt gặp Thảo đang cúi người lau sàn. Cô gái ấy, trong khoảnh khắc ngẩng mặt lên vì ánh đèn pha quét ngang, khiến anh sững người.

Mặt mộc. Đôi mắt to tròn và ngây dại. Một vẻ đẹp thuần khiết đến lạ kỳ.

**

Ba ngày sau, Thảo được gọi lên văn phòng chủ tịch.

“Em có biết tại sao tôi gọi em lên không?” – Hưng hỏi, giọng điềm tĩnh.

Thảo lí nhí lắc đầu. Anh nhìn thẳng vào cô:

“Tôi có một đề nghị. Nếu em đồng ý mang thai cho tôi và sinh con nối dõi, tôi sẽ trả em 5 tỷ. Sau khi sinh, em có thể rời đi, hoặc nhận trợ cấp hàng tháng nếu muốn chăm sóc đứa trẻ. Tôi không cần tình yêu. Chỉ cần một đứa trẻ mang dòng máu của tôi.”

Thảo tưởng mình nghe nhầm. Cô nhìn anh, chết lặng.

“Tôi cho em một tuần để suy nghĩ. Không ép buộc. Nhưng cơ hội này… không đến lần hai.”

**

Thảo mất ngủ suốt ba đêm. 5 tỷ… với cô, là cả đời. Mẹ đang bệnh. Em trai cần tiền học. Căn nhà ở quê dột nát, mùa mưa thì thấm từ mái xuống chiếu. Nhưng… sinh con? Cho một người xa lạ?

Cô đã khóc. Nhiều đêm. Rồi… quyết định ký hợp đồng.

Mọi thứ diễn ra kín đáo. Thảo được đưa đi khám sức khỏe tổng quát, rồi thực hiện thụ tinh trong ống nghiệm bằng tinh trùng của Bạch Hưng. Vì lý do “không muốn phiền phức” nên anh chọn cách ấy. Không gần gũi, không vướng bận.

Thảo mang thai. Cô được chuyển đến sống trong căn hộ cao cấp, có bác sĩ theo dõi 24/7. Mỗi tuần, Hưng đến thăm một lần – chỉ đứng nhìn qua lớp kính, không nói gì. Có lần, ánh mắt anh như muốn hỏi: Tại sao cô lại đồng ý? Nhưng rồi lại lặng lẽ quay đi.

**

Tháng thứ 7, trong một đêm mưa lớn, Thảo chuyển dạ sớm.

Ca sinh khó. Mẹ tròn con vuông, nhưng bác sĩ lặng người khi nhìn kết quả xét nghiệm ban đầu.

Thằng bé… mang gen lạ. Không giống bố. Mắt nâu sáng, má lúm sâu, nhóm máu khác với cả Thảo và Hưng.

Một cuộc kiểm tra ADN được thực hiện ngay khi Hưng tới bệnh viện. Anh nhìn đứa bé đỏ hỏn đang ngủ say, lòng bỗng xốn xang.

Hôm sau, kết quả gửi về.

Không có quan hệ huyết thống.

Bạch Hưng đứng lặng người. Lạnh sống lưng. Anh không nói gì. Không giận dữ, không nổi điên – chỉ im lặng rút một điếu thuốc, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm.

Thảo bị gọi lên văn phòng lần nữa. Hưng ném tờ kết quả lên bàn:

“Giải thích đi.”

Cô tái mặt. Run rẩy.

“Em… em không biết… em đã làm đúng theo quy trình… em không…”

“Bệnh viện, bác sĩ – đều là người tôi sắp xếp. Không thể có sai sót.” – Anh nghiến răng – “Em lừa tôi.”

Thảo khóc. Rồi… bất ngờ quỳ xuống:

“Em xin lỗi… em không cố ý. Nhưng có chuyện này… em chưa từng nói với ai.”

**

Bí mật bị phơi bày. Thảo… đã mang thai trước khi ký hợp đồng. Cô biết mình có thai với bạn trai cũ – một gã phụ hồ trẻ tuổi, bỏ rơi cô khi biết tin. Lúc đó, cô hoảng loạn, tuyệt vọng… rồi gặp đề nghị 5 tỷ từ Bạch Hưng. Thảo đã giấu giếm, mong đứa trẻ đủ tuổi thai để không bị phát hiện sự thật.

“Em định lấy tiền, rồi biến mất. Nhưng khi em thấy anh đến nhìn em mỗi tuần, thấy ánh mắt anh… em không còn dám. Em đã muốn thú thật, nhưng…”

“Nhưng em không dám, vì sợ mất tiền.”

Thảo gục mặt.

Anh im lặng một lúc lâu.

“Tôi không phải thằng ngu. Tôi biết từ tháng thứ năm, đứa bé ấy không mang gương mặt của tôi. Nhưng tôi vẫn đến. Vì tôi muốn tin… mình có thể làm cha.”

**

Một tuần sau, Thảo rời khỏi căn hộ. Cô không mang theo gì, không dám nhận đồng nào từ Bạch Hưng. Cô quay về quê, bắt đầu lại từ đầu – với đứa con trong vòng tay.

Chuyện tưởng kết thúc ở đó.

Nhưng ba năm sau…

**

Bạch Hưng gặp lại cô trong một buổi hội thảo nhà đất ở Cần Thơ. Cô giờ là nhân viên kinh doanh cho một công ty địa ốc nhỏ, ăn mặc chỉn chu, khuôn mặt rạng rỡ.

Điều khiến anh bất ngờ nhất không phải là cô – mà là đứa bé đang cười toe toét bên cạnh mẹ nó.

Thằng bé – 3 tuổi, cao ráo, tóc đen dày, và… mang ánh mắt y hệt anh.

Hưng lặng người. Anh nhớ lại: cuộc xét nghiệm hôm đó, bác sĩ không chỉ viết “không có quan hệ huyết thống”, mà còn… khuyến nghị xét nghiệm lại vì có dấu hiệu nhiễm lẫn mẫu.

Anh chưa từng làm xét nghiệm lại.

Tim anh đập mạnh.

“Thảo… đứa bé… em có từng làm lại xét nghiệm chưa?”

Cô nhìn anh – giật mình.

“Chưa… Em tưởng… anh không muốn.”

Lần này, chính anh là người chủ động.

Ba ngày sau, xét nghiệm mới trả về.

Kết luận: Quan hệ huyết thống cha – con: 99,999%.

**

Hưng bật cười. Một nụ cười không thể tin nổi.

Ba năm – anh mang trong lòng niềm tin rằng mình bị phản bội, lừa dối. Nhưng hóa ra, chính anh đã quay lưng trước sự thật chỉ vì một kết luận vội vàng.

Anh nhìn đứa bé – đang cười khúc khích vì được cõng trên vai.

“Con trai tôi.” – Anh khẽ nói, và thấy khóe mắt cay xè.

Lần đầu tiên trong suốt hơn 40 năm cuộc đời, Bạch Hưng khóc – vì một phép màu… mang tên sai lầm.