Giám đốc cưới cô gái ngh;èo vì thua c/ư/ợ/c với bạn bè, điều xảy ra trong đêm tân hôn khiến cuộc đời anh ta thay đổi mãi mãi…

Trong một đêm mưa tầm tã ở quán bar sang trọng giữa lòng Sài Gòn, tiếng cười nói vang vọng không ngớt từ bàn VIP nơi nhóm bạn thân của giám đốc trẻ tuổi – Trần Minh Quân – đang tụ tập.

Quân, 32 tuổi, là CEO của một chuỗi công ty truyền thông giải trí đang ăn nên làm ra. Cao ráo, bảnh bao, phong độ và giàu có, anh luôn là tâm điểm ở bất kỳ nơi nào anh xuất hiện. Quanh anh không thiếu mỹ nhân, nhưng cũng chẳng ai giữ được anh quá ba tháng.

“Ê Quân, mày dám cá không?” – Tuấn, bạn thân kiêm đối tác của anh, cười khà khà, đẩy ly rượu về phía anh.

“Cá gì?” – Quân nheo mắt, vừa nhấp ngụm vang đỏ vừa nhìn đám bạn đầy vẻ thách thức.

“Lấy một cô gái nghèo làm vợ. Cưới thật. Làm đám cưới đường hoàng, ở với cô ta tối thiểu ba tháng.”

Cả bàn rộ lên cười. Một ý tưởng điên rồ, nhưng lại hợp gu những trò cá cược của đám doanh nhân lắm tiền nhiều thời gian này.

Quân cười khẩy: “Chỉ ba tháng? Quá dễ. Mày chọn ai đi.”

Tuấn đập bàn: “Giao cho tao. Tao sẽ tìm một cô nghèo rớt mồng tơi, nhưng… tử tế.”

Quân gật đầu: “Ok. Cá bao nhiêu?”

“5 tỷ. Nếu mày bỏ cuộc giữa chừng, hoặc rơi vào lưới tình thật sự – mày thua.”

“Còn nếu tao sống đủ ba tháng mà không có tình cảm gì, mày mất 5 tỷ. Chốt!”

Ly rượu cụng nhau. Một vụ cá cược tưởng như vô hại bắt đầu – nhưng không ai biết, nó sẽ thay đổi cuộc đời của Quân mãi mãi.

Chưa đầy hai tuần sau, Tuấn giới thiệu cho Quân một cô gái: Nguyễn Mai Vy, 24 tuổi, sống ở vùng ven ngoại thành, làm phục vụ quán cà phê, mẹ bệnh, cha mất sớm, học hết lớp 12 rồi nghỉ để nuôi em.

Mai Vy không phải kiểu con gái nổi bật, nhưng có nét gì đó rất thuần. Đôi mắt đen sâu, ánh nhìn trong trẻo. Khi nghe đề nghị “kết hôn giả trong ba tháng” để nhận 500 triệu, cô lắc đầu.

“Không, em không bán danh dự của mình.”

Quân tưởng sẽ phải thuyết phục, nhưng rồi cô gái ấy im lặng, quay mặt đi. Một tuần sau, cô đến tìm anh.

“Em đồng ý. Nhưng với điều kiện: anh không được đụng vào em, không được xúc phạm em, và đúng ba tháng sau anh phải ly hôn.”

Quân gật đầu, tưởng chừng đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Đám cưới diễn ra giản đơn nhưng không thiếu phần hoành tráng, có mặt báo chí, có truyền thông – bởi Quân là người của công chúng. Ai cũng bất ngờ, bàn tán về “bóng hồng bí ẩn” khiến chàng giám đốc nổi tiếng đổi đời.

Vy thì im lặng, vẫn dịu dàng, vẫn cúi đầu chào từng người với ánh mắt trầm tĩnh như thể cô chấp nhận một vai diễn bất đắc dĩ trong vở kịch xa hoa.

Khác với tưởng tượng của Quân, đêm tân hôn diễn ra lặng lẽ.

Căn phòng cưới rộng lớn, rực rỡ ánh nến. Quân bật rượu vang, cười cợt:

“Cô không sợ à? Về lý, tôi là chồng cô.”

Vy đứng lặng bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm.

“Anh có thể làm gì anh muốn. Nhưng nếu anh phá vỡ điều kiện, tôi sẽ bỏ đi, và anh thua cuộc.”

Câu nói nhẹ tênh nhưng khiến Quân khựng lại. Cô không giống những cô gái từng bên anh – không nũng nịu, không sợ hãi, cũng không cố tỏ ra cao giá. Cô như một tấm gương, phản chiếu sự trống rỗng của anh.

Cả đêm hôm ấy, hai người nằm quay lưng vào nhau, một khoảng cách lặng lẽ nhưng rất thật.

Những ngày sau đó, Quân bắt đầu thấy… bất thường.

Vy không đụng đến tiền anh để lại. Cô nấu ăn, dọn dẹp, sống giản dị. Buổi sáng pha cà phê cho anh trước khi đi làm. Nhưng không nói nhiều, không xen vào công việc hay cuộc sống của anh.

Một ngày, Quân bệnh. Lần đầu tiên trong nhiều năm anh cảm thấy có người ở cạnh lúc ốm: Vy nấu cháo, chườm khăn, ngồi đọc sách bên cạnh cho đến khi anh ngủ.

“Vì sao em làm thế?” – anh hỏi khi tỉnh lại, giọng khản đặc.

Vy mỉm cười: “Vì em là vợ anh. Dù chỉ ba tháng, em cũng muốn làm đúng vai trò.”

Quân nhìn cô rất lâu. Lần đầu tiên trong đời anh không biết đáp lại như thế nào.

Một hôm, Quân đi sự kiện với bạn gái cũ – một nữ người mẫu nổi tiếng. Trên truyền thông, họ bị đồn “tình cũ không rủ cũng tới”.

Tối đó, Vy không nói gì, vẫn nấu ăn, vẫn rửa bát. Nhưng khi Quân về muộn và thấy cô ngồi ôm gối ngoài phòng khách, đôi mắt đỏ hoe – trái tim anh khựng lại.

“Sao không ngủ?” – anh hỏi khẽ.

Vy chỉ nói một câu: “Em không có quyền ghen. Nhưng em không thể không buồn.”

Đêm đó, lần đầu tiên, Quân ngồi cả đêm trong phòng khách, cạnh cô.

Còn chưa đầy một tuần nữa là hết ba tháng.

Tuấn gọi điện liên tục, thúc giục anh kết thúc vụ cá cược, chuẩn bị chuyển tiền.

Nhưng Quân không thấy vui.

Anh bắt đầu sợ.

Anh sợ sau ngày hôm đó, Vy sẽ biến mất.

Sợ rằng mình đã thật sự yêu cô.

Đêm cuối cùng trước ngày thứ 90, Quân đi làm về, thấy căn nhà tối om. Một bức thư để trên bàn:

“Anh Quân,

Em cảm ơn anh vì ba tháng qua. Em đã học được rất nhiều điều, cả những điều đau lòng và những điều đẹp đẽ.

Em biết, giữa chúng ta là một cuộc cá cược. Em không trách anh. Vì nếu không có ván cược đó, có lẽ chúng ta mãi mãi là hai đường thẳng song song.

Em đi đây. Chúc anh hạnh phúc – theo cách mà anh chọn.”

Quân chạy đi tìm. Gọi điện. Không bắt máy. Anh đến nhà mẹ Vy – chỉ còn căn nhà trống, bà đã được chuyển viện đi nơi khác.

Anh lục tung mọi manh mối, gọi nhờ cả công ty điều tra. Nhưng vô ích.

Một năm sau.

Quân trở thành giám đốc của một tổ chức từ thiện – điều mà không ai ngờ đến. Anh thôi lối sống xa hoa, thôi các mối tình hời hợt.

Trong một buổi công tác tại Đà Lạt, khi anh đang đến thăm một trại trẻ mồ côi, anh nghe tiếng đàn piano vang lên.

Giai điệu cũ.

Bản nhạc mà Vy từng hay ngân nga lúc rửa bát.

Anh bước vào phòng sinh hoạt – và đứng chết lặng.

Mai Vy, đang ngồi giữa lũ trẻ, dạy chúng hát. Cô gầy hơn, tóc ngắn hơn, nhưng ánh mắt thì vẫn vậy.

Họ nhìn nhau.

Im lặng.

Rồi cô quay đi.

Quân bước đến, không nói gì, chỉ đặt lên bàn một chiếc hộp nhỏ.

Cô mở ra: một nhẫn cưới – không phải của đám cưới trước – mà là một chiếc mới, khắc dòng chữ: “Không còn là vì cá cược.”

Vy rơi nước mắt.

Một năm sau, họ làm đám cưới thật – không báo chí, không truyền thông.

Chỉ là một khu vườn nhỏ, vài người thân, và những đứa trẻ mồ côi đứng làm phù dâu phù rể.

Lần này, không còn hợp đồng, không còn điều kiện. Chỉ còn tình yêu – thật sự.

Và Quân biết, suốt đời này, anh mang ơn ván cược năm xưa – vì nó đã dẫn anh đến với người phụ nữ duy nhất có thể khiến anh hiểu rằng: yêu không phải là chiến thắng, mà là buông bỏ cái tôi để giữ lấy một người.