Tôi tên là Thư. Năm nay tôi 42 tuổi. Tôi từng là người phụ nữ tin vào tình yêu, vào hôn nhân, vào gia đình trọn vẹn. Và chính những niềm tin đó đã khiến tôi sống trong địa ngục suốt 12 năm, chỉ để bảo vệ một thứ gọi là “tổ ấm” cho con trai mình.
Chồng tôi, Dũng, từng là một người đàn ông khiến bất kỳ cô gái nào cũng phải ngưỡng mộ. Anh là giảng viên đại học, điềm đạm, lịch sự, và rất có sức hút. Chúng tôi quen nhau từ thời sinh viên. Yêu nhau 3 năm, cưới nhau khi cả hai vừa bước vào tuổi 27.
Năm tôi 29, tôi sinh con trai – bé Nam. Khi ấy, tôi hạnh phúc ngập tràn, nghĩ rằng mình là người phụ nữ may mắn nhất trần đời. Tôi tạm gác lại sự nghiệp, tập trung vào chăm sóc con nhỏ và lo cho gia đình. Còn Dũng thì bận rộn với giảng dạy, hội thảo, công trình nghiên cứu.
Rồi một ngày, tôi phát hiện ra chiếc khăn tay lạ trong túi áo vest của anh. Mùi nước hoa không phải của tôi. Một mùi nồng nặc, ngọt gắt – kiểu phụ nữ ưa khoe mẽ. Tôi không hỏi. Tôi không làm ầm lên. Tôi chỉ im lặng.
Phụ nữ có linh cảm rất nhạy. Từ cái nhìn, cái cách anh tránh ánh mắt tôi, cách anh về muộn rồi viện cớ họp hành – tôi biết. Anh đã phản bội.
Tôi từng định đối chất. Nhưng rồi nhìn đứa con trai nhỏ đang tập nói gọi “mẹ ơi”, tôi lại nuốt cơn giận vào trong.
Năm thứ 2 của ngoại tình.
Tôi biết tên cô ta. Hoa – sinh viên cũ của anh. Trẻ, xinh đẹp, và biết cách làm vừa lòng đàn ông. Tôi theo dõi họ một lần, thấy cả hai bước ra từ khách sạn. Dũng không hề biết. Tôi đã đứng đó, cách vài trăm mét, nước mắt rơi nhưng miệng lại cười. Cười cho số phận, cười cho lựa chọn cam chịu của chính mình.
Tôi không phải là người yếu đuối. Nhưng tôi không muốn con tôi lớn lên trong một gia đình đổ vỡ. Nam còn quá nhỏ, còn chưa hiểu hết khái niệm “cha mẹ”, làm sao chịu nổi cú sốc tinh thần đó?
Tôi quay về, sống trong giả vờ. Tôi vẫn nấu ăn, vẫn dọn nhà, vẫn gọi Dũng là “anh” ngọt ngào. Nhưng trong lòng tôi, thứ tình yêu từng có đã chết.
Năm thứ 5.
Mọi thứ trở nên lộ liễu. Hoa đã không còn là “người tình trong bóng tối”. Cô ta gọi điện thẳng vào số nhà, nhắn tin mỉa mai tôi trên Facebook bằng những tài khoản ảo. Thậm chí, có lần tôi đi họp phụ huynh, cô ta cũng xuất hiện – trẻ trung, phấn son rực rỡ – nhìn tôi bằng ánh mắt kênh kiệu.
Dũng vẫn không nói gì. Anh ta nghĩ tôi không biết. Nghĩ tôi ngốc nghếch, không để tâm. Nhưng không, tôi biết hết. Chỉ là tôi đang ghi nhớ.
Con trai tôi càng lớn, tôi càng thấm thía nỗi cô đơn. Dũng không còn là người cha đúng nghĩa. Anh về nhà như một người khách. Giao tiếp với con cũng chỉ là những lời sáo rỗng: “Học tốt nhé”, “Nghe lời mẹ đi”.
Tôi ôm con ngủ mỗi tối, lòng tự nhủ: “Chịu thêm vài năm nữa thôi. Khi con trưởng thành, tôi sẽ không tha cho hai kẻ cặn bã đó.”
Năm thứ 10.
Tôi đã trở lại với công việc – làm trợ lý giám đốc cho một công ty xuất nhập khẩu. Tôi học cách mạnh mẽ, làm đẹp lại bản thân. Tôi dành thời gian cho chính mình, cho con. Tôi bắt đầu ghi chép mọi thứ: tài sản của Dũng, các khoản đầu tư, giao dịch ngầm, các bằng chứng ngoại tình.
Tôi thuê người điều tra riêng, thu thập ảnh, clip, đoạn ghi âm. Tôi không còn là Thư yếu mềm của 10 năm trước. Tôi là người phụ nữ đã chịu đựng đủ, và chuẩn bị cho cuộc lật đổ hoàn hảo.
Năm thứ 12 – Con trai tốt nghiệp cấp ba.
Nam đứng trên sân khấu nhận giấy khen học sinh giỏi toàn diện. Tôi ngồi dưới, nước mắt không ngừng rơi. Không phải vì hạnh phúc, mà là vì tôi biết: thời điểm của tôi đã đến.
Hôm đó, tôi về nhà, mời Dũng ngồi xuống bàn. Tôi đặt lên bàn một xấp tài liệu: giấy chuyển nhượng tài sản đứng tên tôi, bản sao kê tài khoản ngân hàng, hình ảnh anh và Hoa bên nhau, hóa đơn khách sạn, tin nhắn, ghi âm, clip…
Dũng chết sững.
Tôi không khóc. Tôi cười rất nhẹ. “Anh nghĩ tôi mù à? Anh nghĩ tôi không biết gì suốt 12 năm qua?”
Anh lắp bắp, biện minh. Nhưng tôi chẳng buồn nghe.
Tôi đẩy tiếp một lá đơn ly hôn, đã ký sẵn. “Hoặc ký và đi tay trắng. Hoặc tôi công khai toàn bộ với trường, với báo chí, với con trai.”
Anh sụp xuống, run rẩy ký tên.
Tôi không dừng ở đó. Tôi gửi hồ sơ ngoại tình của anh đến phòng nhân sự trường đại học nơi anh dạy. Không lâu sau, anh bị kỷ luật, giáng chức, mất uy tín.
Còn Hoa? Tôi gửi clip ghi lại cảnh cô ta mỉa mai tôi, xen với hình ảnh cô ta và Dũng ở khách sạn, kèm một vài tin nhắn lẳng lơ, đến công ty nơi cô ta đang làm – bộ phận nhân sự và cả đối tác lớn mà cô ta đang cố ký hợp đồng.
Hai tháng sau, cô ta bị đuổi việc. Danh tiếng bị bôi nhọ. Gia đình cô ta – vốn bảo thủ – từ mặt.
Tôi đã trả thù.
Không ồn ào. Không đánh ghen. Không gào thét hay níu kéo. Tôi chọn cách âm thầm, sắc bén và trí tuệ. Bởi vì tôi không muốn mình trở thành người phụ nữ thấp hèn chỉ biết khóc than và chịu đựng.
Tôi không hận họ nữa. Tôi buông. Nhưng tôi cũng không tha. Vì công bằng, vì nhân phẩm, vì lòng tự trọng của một người phụ nữ đã hy sinh quá nhiều.
Hiện tại, tôi sống trong một căn hộ nhỏ với con trai.
Nam biết chuyện. Con không trách tôi đã ly hôn. Trái lại, nó ôm tôi và nói: “Mẹ ơi, con tự hào vì mẹ.”
Tôi khóc. Nhưng là những giọt nước mắt nhẹ nhõm, không còn đắng cay.
Tôi bắt đầu viết sách – về cuộc đời mình, về sức mạnh của người phụ nữ bị tổn thương nhưng không gục ngã. Và tôi kể câu chuyện của mình, không phải để than vãn, mà để những người như tôi biết rằng: Bạn có thể yếu đuối, nhưng đừng bao giờ để ai khiến bạn mất đi giá trị.
Có những trận chiến không cần súng đạn. Có những đòn trả thù không cần dao kéo. Chỉ cần bạn đủ kiên nhẫn, đủ mạnh mẽ, và biết rõ lúc nào là thời điểm để kết thúc.
Tôi – người phụ nữ 12 năm chịu đựng – đã kết thúc mọi thứ theo cách rực rỡ nhất. Và từ đó, tôi sống cho chính mình. Chỉ riêng mình thôi.
Cuộc đời không phải lúc nào cũng công bằng, và tình yêu không phải lúc nào cũng vĩnh cửu. Có những người phụ nữ như tôi – chọn nhẫn nhịn, chọn im lặng không phải vì yếu đuối, mà vì yêu thương và trách nhiệm. Nhưng sự chịu đựng không nên kéo dài mãi, bởi lòng tốt nếu đặt sai chỗ sẽ trở thành cái cớ để người khác làm tổn thương ta.
Tôi đã học được rằng: phụ nữ có thể hy sinh, nhưng không nên đánh mất chính mình. Đừng để tình yêu làm lu mờ giá trị bản thân. Hôn nhân, nếu không còn sự tôn trọng, thì không còn ý nghĩa. Và phản bội – dù được che đậy khéo đến đâu – cũng sẽ phải trả giá.
Sự trả thù của tôi không phải để thỏa mãn lòng hận thù, mà là để giành lại công bằng, để chấm dứt chuỗi ngày tăm tối và bước ra ánh sáng với tư thế ngẩng cao đầu.
Nếu bạn đang rơi vào hoàn cảnh giống tôi năm xưa, hãy nhớ: bạn xứng đáng được yêu thương đúng cách. Và nếu không ai làm điều đó, hãy là người đầu tiên yêu thương chính mình.