Căn phòng bệnh tầng 5, Bệnh viện Ung Bướu, buổi chiều âm u tháng Mười Hai.
Người phụ nữ nằm đó, tóc rụng gần hết, da xanh xao, ánh mắt vẫn sáng nhưng mệt mỏi. Lê Thị Lan – 40 tuổi, giáo viên cấp hai – đã chống chọi với ung thư vú giai đoạn cuối suốt hơn một năm qua. Mỗi đợt hóa trị là một lần rút cạn sức lực, là những đêm cô co quắp trong phòng tắm, nôn đến không còn gì, chỉ có nước mắt chảy ra thay lời.
Bác sĩ bảo cô sống được vài tháng nữa, nếu may mắn. Nhưng Lan biết, cơ thể cô đã kiệt quệ. Bàn tay gầy guộc, từng quen cầm phấn trắng bảng đen, giờ chỉ còn đủ sức nắm lấy mép chăn, thỉnh thoảng lật người.
Bên cạnh giường bệnh, không có ai. Chồng cô, Trần Minh, đã không còn xuất hiện từ vài tuần trước. Người từng đứng trước bàn thờ tổ tiên, hứa che chở cho cô cả đời, giờ lại vắng mặt khi cô cần nhất.
Lan biết vì sao. Không phải vì công việc. Không phải vì sợ bệnh tật.
Mà vì anh đã có người khác – người đó lại chính là bạn thân nhất của cô.
Một buổi chiều, khi Lan từ bệnh viện trở về sớm hơn dự kiến, cô nghe thấy tiếng cười nói trong phòng khách. Giọng phụ nữ quen thuộc khiến cô đứng chôn chân nơi bậc cửa.
Linh — bạn thân nhất của Lan từ thời đại học, người từng thề sống chết bên cô, đang ngồi thoải mái trên sofa, mặc váy ngủ mỏng tang, tay cầm ly rượu vang. Minh ngồi bên cạnh, cười khúc khích và vuốt nhẹ mái tóc cô ta.
Lan không lên tiếng. Cô quay người bước đi, cảm giác như có ai đó vừa lấy dao cứa vào tim.
Tối đó, Minh về phòng, thấy Lan đang ngồi lặng thinh trong bóng tối.
– Em về khi nào? – Anh hỏi, giọng có phần gượng gạo.
– Khi anh đang cười với Linh.
Không khí đặc quánh. Minh không trả lời. Cái im lặng đó chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Lan không làm ầm lên. Cô không đánh ghen, không khóc lóc hay níu kéo. Cô hiểu, sức lực của mình không còn nhiều. Mọi cơn đau, mọi đợt hóa trị đều đang bào mòn cô từng ngày. Nhưng cô cũng biết: kẻ phản bội không xứng đáng có được cái kết hạnh phúc.
Từ ngày đó, Lan bắt đầu lên kế hoạch. Cô thuê một luật sư riêng — ông Thành, người đã từng giúp cô giải quyết vài vụ chuyển nhượng đất trước đây. Cô bắt đầu chuyển nhượng tài sản đứng tên mình, âm thầm lập một bản di chúc hoàn toàn mới — một bản di chúc mà Minh không hề hay biết.
Lan không có con. Bố mẹ cô đã mất, người thân ruột thịt duy nhất còn lại là cô em gái ở Mỹ — nhưng đó không phải là người cô gửi gắm phần đời còn lại.
Cô dành nhiều thời gian hơn cho Hùng — tài xế kiêm trợ lý đã làm việc cho cô suốt gần 10 năm, người đàn ông giản dị, trung thực, và luôn xem cô như một người chị. Cô bí mật trao quyền sở hữu một số tài sản nhỏ cho Hùng, dặn dò cẩn thận từng điều một.
Một tuần trước khi mất, Lan bảo ông Thành mời Minh đến ký giấy tờ thỏa thuận ly hôn.
Minh đến, vẻ mặt lạnh lùng, hơi khó chịu:
– Cô gọi tôi đến để ký? Không cần đâu, tôi có thể ký ngay. Chúng ta nên giải thoát cho nhau sớm.
Lan mỉm cười yếu ớt:
– Được, nhưng anh nên nghe tôi đọc qua vài điều kiện trước.
– Gì nữa? – Anh nhíu mày.
– Tôi chỉ cần anh ở lại bên tôi cho đến ngày tôi nhắm mắt. Không cần tình yêu, chỉ cần hình thức. Sau đó, anh muốn đi đâu, với ai, tôi không quan tâm.
Minh chần chừ một chút, rồi đồng ý. Có lẽ trong đầu anh nghĩ rằng: “Thêm vài tuần nữa thôi, cô ta sẽ không còn sống. Mình rảnh nợ.”
Anh không biết rằng Lan đã biết hết mọi thứ. Những khoản tiền anh chuyển cho Linh, những lần họ hẹn hò tại resort riêng ở Vũng Tàu, cả kế hoạch anh định kết hôn với Linh sau khi Lan mất để “chia tài sản hợp pháp”.
Lan ra đi vào một đêm mưa tầm tã, trong yên bình. Hùng là người ở bên cô lúc cuối, nắm lấy tay cô, thay vì người chồng “đầu ấp tay gối”.
Minh có mặt tại tang lễ, tỏ vẻ đau buồn, đứng cạnh Linh – người lúc này đã mặc đồ đen, cúi đầu khóc lóc như thể mất đi người thân thật sự.
Tang lễ kết thúc, ai nấy đều rời đi. Chỉ còn Minh, Linh, ông Thành – luật sư của Lan – và Hùng.
– Trước khi rời khỏi đây, tôi có một việc cần làm theo nguyện vọng của cô Lan – ông Thành trịnh trọng nói.
– Di chúc à? – Minh gật đầu, mắt lóe lên một tia hy vọng.
– Vâng. Di chúc được mở ra trước mặt nhân chứng và người thừa kế.
Minh chỉnh lại tư thế, Linh ngồi sát bên, nắm tay anh như một cặp vợ chồng sắp bước vào cuộc sống giàu sang không rào cản.Sự Thật Dưới Lớp Vỏ Bọc
Ông Thành bắt đầu đọc:
– “Tôi, Nguyễn Thị Lan, trong tình trạng tỉnh táo và minh mẫn, để lại bản di chúc này với những điều khoản sau:
-
Tôi để lại toàn bộ phần tài sản đứng tên mình — bao gồm căn biệt thự ở Thảo Điền, hai sổ tiết kiệm trị giá 8 tỷ đồng, và cổ phần công ty – cho ông Lê Văn Hùng, người đã đồng hành, trung thực và yêu thương tôi như người thân suốt 10 năm qua.
-
Tôi không để lại bất cứ phần tài sản nào cho chồng tôi – Trần Minh – vì tôi biết anh ta đã phản bội tôi, cặp bồ với bạn thân tôi là Trần Thị Linh. Mọi bằng chứng đều đã được luật sư lưu trữ, kể cả video, tin nhắn, và các khoản chuyển khoản ngân hàng.
-
Với Linh – người từng là bạn thân – tôi chỉ để lại lời nhắn: “Cảm ơn mày vì đã cho tao thấy bộ mặt thật của con người. Tao đã từng coi mày như ruột thịt.”
-
Tất cả tài sản đã được chuyển giao hợp pháp trước ngày tôi qua đời. Bản di chúc này chỉ mang tính thông báo, không có tranh chấp pháp lý nào được chấp nhận.”
Minh đứng bật dậy:
– Cô… cô ta làm cái quái gì thế? Không được! Tôi là chồng hợp pháp! Tôi có quyền!
Ông Thành lắc đầu:
– Rất tiếc. Cô Lan đã hoàn tất mọi thủ tục. Không có gì để khiếu nại. Anh cũng đã ký đơn ly hôn trước ngày cô ấy mất, với điều kiện là… “chỉ ở lại vì hình thức”.
Linh mặt tái mét, quay sang Minh:
– Anh nói anh là người thừa kế! Anh nói sau khi cô ta chết, chúng ta sẽ có mọi thứ!
– Cô im đi! – Minh gào lên, đấm mạnh vào tường, nhưng thứ anh nhận được chỉ là sự lạnh lẽo.
Hùng im lặng, cúi đầu cảm ơn luật sư, nước mắt lăn dài trên má.
Sau cái chết của Lan, mọi chuyện bị phanh phui. Cư dân mạng biết được vụ phản bội, truyền thông dậy sóng. Minh bị công ty điều tra vì biển thủ tài sản cá nhân, Linh thì bị xã hội tẩy chay vì phá hoại gia đình bạn.
Trong khi đó, Hùng sử dụng tài sản mà Lan để lại để mở một quỹ hỗ trợ phụ nữ bị ung thư – mang tên “Lan”.
Và ở một góc nhỏ nghĩa trang, có một tấm bia khắc dòng chữ:
“Lan – Người phụ nữ ra đi trong sự tha thứ, nhưng không quên công lý.”