Bà Lành, 75 tuổi, sống cả đời ở một căn nhà cấp 4 cũ kỹ giữa con hẻm nhỏ giữa lòng Sài Gòn. Căn nhà ấy, dẫu cũ nát nhưng là nơi bà cùng chồng và đứa con trai duy nhất – Quang – đã vun vén bao năm qua. Từ ngày chồng bà mất vì bệnh, bà ở một mình, nuôi Quang khôn lớn bằng từng đồng từ gánh xôi sáng.
Nhiều người nói bà Lành khắt khe, nhưng ai thân thì biết, bà chỉ cực kỳ thương con. Cả đời tằn tiện, bà chỉ mong Quang ăn học thành người. Và khi Quang cưới vợ – Trang – bà cũng rút hết tiền tích cóp tặng đôi vợ chồng trẻ làm vốn mua chiếc xe máy để chạy Grab.
Thời gian đầu, gia đình sống khá hòa thuận. Trang cũng tỏ ra hiếu thảo. Nhưng từ ngày Quang đổi đời, mọi thứ thay đổi…
Câu chuyện bắt đầu khi có thông tin khu hẻm nơi bà Lành sống sẽ bị giải tỏa để xây dựng khu chung cư cao cấp. Nhà bà là một trong những căn nằm giữa khu vực trọng điểm, với giá đền bù nghe đâu lên đến… 10 tỷ đồng!
Tin ấy như quả bom rơi xuống. Người dân xôn xao, người mừng người lo. Riêng Quang, mắt sáng rực khi nghe tin đó.
“Má! Nhà mình được đền bù tới mười tỷ lận! Má nghĩ coi, giờ mà bán căn nhà này, con với Trang có thể mua chung cư, mở quán cà phê, đổi đời luôn!” – Quang nói với vẻ đầy hy vọng.
Bà Lành trầm ngâm: “Cái nhà này má với ba mày dựng lên bằng máu và nước mắt. Má không ham tiền. Má muốn ở đây tới lúc chết, gần mấy bà hàng xóm, gần cái hẻm quen thuộc…”
Trang từ sau bếp bước ra, giọng đanh lại: “Má nói vậy là má ích kỷ! Má không nghĩ tới tụi con hả? Tụi con cả đời đi làm quần quật mà không nổi cái nhà, giờ có cơ hội mà má lại không chịu!”
Bà Lành thở dài: “Má không ngăn tụi con sống tốt. Nhưng căn nhà này đứng tên má. Má chỉ muốn ở lại chứ không tiêu xài gì số tiền đó.”
Trang liếc Quang, rồi lặng lẽ bỏ đi. Từ hôm đó, không khí trong nhà trở nên ngột ngạt.
Không lâu sau, Quang và Trang bắt đầu thay đổi.
Họ lạnh nhạt với bà Lành. Cơm nước không còn nấu cho bà nữa. Đến cả ly nước cũng phải tự đi lấy. Họ bắt đầu dọn đồ vào phòng riêng, khóa cửa, nói cười lớn tiếng mỗi đêm, như ngầm khẳng định: bà là người dư thừa.
Một buổi chiều, bà Lành đang quét sân, Quang từ trong nhà bước ra, mặt căng thẳng:
“Má à… con bàn với Trang rồi. Nhà này nên bán. Con không muốn lỡ mất cơ hội đổi đời.”
“Má đã nói rồi. Má không đi đâu hết.”
“Vậy… má ra ngoài thuê trọ ở tạm. Con sẽ trích cho má một phần tiền, để má sống sung túc.”
Bà Lành rơi nước mắt: “Mày đuổi má đi thiệt hả Quang?”
Trang từ phía sau bước ra: “Má sống đây chỉ làm tụi con thêm áp lực. Con Quang nó muốn làm ăn, má cản chi?”
“Vậy là… cả hai đứa đều muốn má đi?”
Trang không đáp. Quang quay mặt. Câu trả lời đã quá rõ.
Đêm đó, bà Lành ngồi thẫn thờ ngoài hiên. Căn nhà bao năm gắn bó giờ trở thành chốn xa lạ. Bà biết rõ, nếu không tự đi, tụi nó sẽ tìm cách ép bà. Và quả thật, sáng hôm sau, có người từ ủy ban phường đến đưa giấy tờ: thông báo giải tỏa và xác nhận chủ nhà đồng ý bàn giao mặt bằng.
Bà ngỡ ngàng: “Tôi chưa ký gì hết!”
Nhưng trong hồ sơ, chữ ký giả mạo của bà đã nằm sẵn.
Không muốn ầm ĩ, cũng không còn sức để chống đối, bà đành lặng lẽ rời khỏi căn nhà vào một chiều mưa. Mang theo vài bộ đồ, chút nữ trang kỷ niệm và ảnh thờ chồng, bà ra đi mà lòng đau như dao cắt.
Trang và Quang dọn vào căn hộ mới rộng rãi. Họ bắt đầu kinh doanh quán cà phê, cuộc sống đổi khác hoàn toàn. Nhưng không lâu sau, mọi thứ bắt đầu trượt dốc.
Quán cà phê làm ăn được vài tháng thì thua lỗ. Quang dính vào cá độ bóng đá. Nợ nần chồng chất. Trang bực bội, hai vợ chồng thường xuyên cãi vã. Một đêm, Trang bỏ đi, mang theo số tiền còn lại. Quang rơi vào khủng hoảng, mất cả nhà lẫn vợ chỉ trong một năm.
Lúc này, ông trời như đang trả lại mọi thứ họ đã gây ra.
Về phần bà Lành, bà được một người bán hủ tiếu đầu hẻm – chị Hai Tâm – thương tình, cho ở nhờ gian bếp phía sau. Dù nghèo, nhưng chị Hai hiếu thảo, luôn coi bà như mẹ ruột. Mỗi sáng, bà Lành phụ lặt rau, vo gạo, sống chậm rãi mà bình yên.
Một hôm, bà Lành ngất xỉu trong lúc đang nấu nước lèo. Bác sĩ chẩn đoán bà bị suy tim, cần phẫu thuật sớm. Chị Hai rối bời, vừa chạy vạy mượn tiền vừa đăng bài lên mạng xã hội, kêu gọi giúp đỡ.
Bất ngờ thay, câu chuyện bà cụ bị con đuổi ra khỏi nhà vì 10 tỷ đồng lại lan truyền mạnh mẽ. Báo chí, mạng xã hội đồng loạt đưa tin, khiến nhiều người phẫn nộ. Ai cũng thương xót cho bà, người mẹ tảo tần bị chính con ruột ruồng bỏ.
Trong số những người đọc được câu chuyện, có một nhân vật quan trọng: ông Vinh – một doanh nhân từng là bạn học cũ của Quang và cũng là người từng được bà Lành giúp đỡ thời nghèo khó. Không chần chừ, ông đến bệnh viện, thanh toán toàn bộ chi phí mổ tim cho bà.
Ca mổ thành công. Bà Lành sống sót trong sự chăm sóc của chị Hai và những tấm lòng xa lạ mà đầy yêu thương.
Một ngày nọ, khi bà đã khỏe hơn, một người đàn ông lam lũ, tóc tai rối bời, quỳ sụp trước cổng bệnh viện.
Là Quang.
“MÁ ƠI… MÁ THA LỖI CHO CON…”
Bà Lành sững người. Ký ức cũ ùa về như thác đổ. Nhưng bà không lên tiếng. Chỉ có nước mắt rơi lặng lẽ.
Quang nức nở kể lại mọi chuyện: Trang đã bỏ đi, nợ nần vây quanh, bạn bè quay lưng. Quán cà phê cũng bị xiết nợ. Trong cơn cùng quẫn, anh mới hiểu ra: căn nhà không phải thứ quý nhất – mà là mẹ.
“Con sai rồi… má có thể đánh, có thể chửi, nhưng xin đừng ghét con…”
Chị Hai Tâm đứng bên cạnh, định ngăn, nhưng bà Lành xua tay. Bà run run đứng dậy, từng bước tiến đến, đặt tay lên đầu Quang.
“Má… không còn gì nữa. Nhưng má còn sống. Còn sống… thì má vẫn là má mày.”
Quang ôm chầm lấy bà, bật khóc như một đứa trẻ.
Thời gian trôi…
Bà Lành không trở lại cuộc sống giàu sang. Nhưng bà được sống trong tình thương thật sự – từ chị Hai Tâm, từ ông Vinh, và cả từ người con trai đã biết hối lỗi.
Quang đi làm phụ hồ, chấp nhận làm lại từ đầu. Mỗi ngày, anh đón mẹ đi dạo công viên, đưa bà ăn chè, trò chuyện như chưa từng có khoảng cách.
Và bà Lành – người mẹ từng bị ruồng bỏ – lại có thể mỉm cười thật sự, giữa cuộc đời vẫn còn quá nhiều hy vọng…
Tiền bạc có thể làm mờ mắt con người, nhưng tình thân là thứ không gì thay thế được. Khi đã mất đi người thân, không thứ tài sản nào có thể bù đắp. Câu chuyện của bà Lành là minh chứng cho việc: lòng hiếu thảo và sự hối hận muộn màng luôn cách nhau chỉ một bước chân.