Chiếc Boeing 787 đang chuẩn bị cất cánh từ sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất, hướng về Paris. Trên chuyến bay đông đúc này, hành khách chen chúc tìm ghế, tiếp viên hàng không tất bật giúp đỡ người này, hướng dẫn người kia.
Ở dãy ghế 23A và 23B, một cụ ông gầy gò với mái tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo do thời gian và nắng gió, đang loay hoay đặt chiếc vali nhỏ lên giá để hành lý. Cụ khẽ thở dài, nắm lấy tay vịn ngồi xuống, ánh mắt hiền từ quan sát xung quanh, như đang ngắm nhìn lần cuối một điều gì đó.
Chưa đầy ba phút sau, một cô gái trẻ bước đến. Cô mặc chiếc váy hiệu Chanel màu kem, tay xách túi Louis Vuitton, đôi mắt được che bởi cặp kính râm to bản. Cô dừng lại trước ghế 23B, cau mày khi nhìn thấy cụ ông.
— “Ôi không,” cô gái bật lên, giọng đầy khó chịu. “Không thể nào.”
Cô nhìn xuống vé, xác nhận vị trí một lần nữa, rồi bất mãn thở mạnh, gọi lớn:
— “Tiếp viên! Làm ơn lại đây!”
Một nữ tiếp viên trẻ bước tới, nở nụ cười nhẹ:
— “Vâng, thưa cô. Tôi có thể giúp gì?”
Cô gái không buồn hạ giọng:
— “Tôi không thể ngồi ở đây. Hãy tìm cho tôi chỗ khác ngay lập tức. Làm sao tôi có thể ngồi cạnh… một ông lão như thế này được chứ?”
Cụ ông khẽ quay đầu, không nói gì. Chỉ nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt đượm buồn.
Tiếp viên có chút lúng túng:
— “Thưa cô, rất tiếc. Nhưng hiện tại khoang phổ thông đã kín chỗ.”
Cô gái gằn giọng:
— “Vậy nâng tôi lên khoang thương gia. Tôi không thể ngồi cạnh một người… kém sang, mùi như thế này!”
Cả khoang hành khách dường như lặng đi. Một vài người quay lại nhìn. Ánh mắt họ đầy ngỡ ngàng, và phần nhiều là khó chịu.
Tiếp viên cố giữ bình tĩnh:
— “Thưa cô, chúng tôi không thể thay đổi chỗ nếu không có lý do đặc biệt hoặc sự cho phép của quản lý chuyến bay. Xin cô thông cảm.”
Cô gái khoanh tay, hất tóc một cách kiêu ngạo:
— “Tôi là khách VIP. Tôi có quyền. Nếu không sắp xếp được, tôi sẽ viết thư khiếu nại, làm lớn chuyện này.”
Một giọng nói trầm vang lên từ hàng ghế phía sau:
— “Xin lỗi cô gái, cô có quyền, nhưng người đàn ông ấy cũng có quyền được tôn trọng.”
Một người đàn ông trung niên, đeo thẻ nhân viên của một tổ chức quốc tế, đứng dậy. Ông là bác sĩ từ tổ chức Y tế Thế giới, vừa hoàn thành đợt công tác tại Việt Nam.
Cô gái quay lại:
— “Tôi không nói ông ta không có quyền. Tôi chỉ nói tôi không muốn ngồi cạnh… một người như thế.”
Tiếp viên bắt đầu thấy tình huống căng thẳng, liền cúi xuống nói nhỏ với cụ ông:
— “Thưa cụ, cháu xin lỗi vì sự bất tiện này. Cháu có thể giúp cụ đổi chỗ với một người khác nếu cụ đồng ý…”
Nhưng cụ ông chỉ lắc đầu nhẹ:
— “Không cần đâu, cô gái ấy còn trẻ, rồi sẽ hiểu.”
Nói xong, cụ quay mặt nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm như đang nhớ về một điều gì đó rất xưa cũ.
Cô gái bĩu môi, ngồi xuống ghế, lấy nước hoa xịt quanh, rồi cố tình nghiêng người sang phía bên kia như thể đang ngồi cạnh một điều gớm ghiếc.
Máy bay cất cánh. Không khí trong khoang dần trở lại bình thường, nhưng ai nấy đều có cảm giác không thoải mái.
Hơn ba tiếng sau, khi máy bay đã ổn định độ cao, hành khách lần lượt bật màn hình giải trí, ăn nhẹ, trò chuyện.
Cô gái vẫn ngồi một mình, đeo tai nghe, thi thoảng lại liếc cụ ông với vẻ khó chịu. Nhưng lần này, cụ quay sang, nhẹ nhàng cất lời:
— “Cô gái trẻ, tôi xin lỗi nếu tôi khiến cô khó chịu.”
Cô gái im lặng, mắt không rời màn hình.
Cụ ông tiếp tục, giọng đều đều:
— “Tôi từng là kỹ sư hàng không. Cả đời làm việc cho một hãng máy bay của Pháp. Tôi thiết kế phần khung cho chính dòng Boeing 787 mà ta đang ngồi. Cô có thấy chiếc cánh kia không? Tôi đã dành sáu năm chỉ để nghiên cứu và tính toán áp lực không khí lên đầu cánh ấy.”
Cô gái khựng lại. Tai nghe vẫn bật, nhưng đầu hơi nghiêng về phía cụ ông.
— “Ngày vợ tôi mất, tôi đang ở Mỹ thử nghiệm động cơ phản lực. Không về kịp để nói lời cuối. Kể từ đó, tôi về hưu, sống một mình… Mỗi năm tôi chỉ bay một lần, vào đúng ngày giỗ bà ấy, để được ngồi trên chiếc máy bay mà tôi đã góp phần tạo ra, cảm giác như đang được gần bà.”
Lúc này, cả khoang đã bắt đầu lắng nghe. Không ai nói gì.
Cô gái từ từ tháo tai nghe.
— “Sao… sao cụ lại kể tôi nghe?”
— “Vì tôi nghĩ cô cần biết: không phải ai già đi cũng vô dụng. Chúng tôi từng trẻ, từng yêu, từng sống trọn vẹn, từng làm nên điều gì đó. Như chính chiếc máy bay này… đang mang cô đến giấc mơ của mình.”
Cô gái cứng họng. Gương mặt thoáng bối rối. Đôi mắt ánh lên vẻ gì đó như hối hận.
Một lát sau, cô quay sang, khẽ nói:
— “Tôi… tôi xin lỗi.”
Cụ ông mỉm cười, lần này là một nụ cười ấm áp:
— “Không sao. Điều quan trọng là cô đã hiểu.”
Máy bay lặng lẽ bay xuyên qua tầng mây. Ngoài trời, trời sẫm lại. Hoàng hôn đỏ rực nhuộm một góc không gian.
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Charles de Gaulle, hành khách lần lượt rời khỏi khoang. Cô gái đứng lại chờ cụ ông, lần đầu tiên nở một nụ cười chân thành:
— “Cụ ơi, để cháu xách giúp vali.”
Cụ ông nhìn cô, gật đầu:
— “Cảm ơn cô gái trẻ.”
Họ cùng bước ra khỏi máy bay, chậm rãi. Và không ai ngờ, trong chuyến bay ngắn ngủi ấy, hai con người – một già, một trẻ – đã để lại cho nhau một bài học mà có lẽ cả đời không quên.
Ở một góc khác của sân bay, một phóng viên đang trò chuyện với hành khách vừa xuống máy bay:
— “Chúng tôi nghe nói có một sự việc xúc động đã diễn ra trên chuyến bay VN223 hôm nay?”
Một hành khách cười, nói:
— “Ồ, không chỉ xúc động… mà còn là một cú ‘hạ cánh’ của lòng người.”