Chăm vợ bị li//ệt suốt 5 năm, một lần quên đồ về lấy, vừa mở cửa tôi liền nhìn thấy… cảnh tượng đó khiến tôi ng/ã q/uỵ…

Tôi tên là Hưng, năm nay 42 tuổi. Tôi từng là một người đàn ông bình thường với một gia đình bình thường – một người vợ dịu dàng tên Trang và một cậu con trai kháu khỉnh. Cuộc sống không quá giàu sang nhưng đầy đủ, bình yên. Cho đến cái ngày định mệnh ấy, khi tai nạn giao thông đã cướp đi đôi chân của Trang và cướp luôn cả nụ cười rạng rỡ từng là ánh sáng trong căn nhà nhỏ của chúng tôi.

Tai nạn xảy ra vào một chiều mưa, khi Trang trên đường đi đón con thì bị một chiếc xe tải mất lái đâm phải. Cô ấy sống sót – may mắn, người ta nói vậy. Nhưng từ phần lưng trở xuống, hoàn toàn không còn cảm giác.

Tôi nhớ mãi cái buổi chiều trong bệnh viện, khi bác sĩ nói với tôi rằng vợ tôi sẽ không bao giờ có thể đi lại được nữa. Tôi cứng người, tim như rơi xuống đáy. Nhưng tôi vẫn cười với cô ấy, lau đi giọt nước mắt tràn ra trên má cô và nói: “Không sao cả, em vẫn còn ở đây, với anh và con là được.”

Chúng tôi bán nhà chuyển về quê, gần cha mẹ tôi để tiện chăm sóc. Tôi nghỉ việc ở công ty xây dựng, chuyển sang làm phụ hồ, ai thuê gì làm nấy, miễn có thể về nhà mỗi tối.

Trang đau đớn, không chỉ vì thể xác mà còn vì lòng tự trọng. Cô ấy từng là giáo viên, từng đứng trên bục giảng với niềm tự hào. Giờ đây, mọi sinh hoạt đều phải nhờ đến tôi. Cô khóc mỗi đêm, tôi nghe mà tim như bị ai xé.

Nhưng chưa một lần tôi thấy hối hận.

Tôi học cách thay băng, xoa bóp, đỡ Trang vào nhà vệ sinh, cho cô ấy ăn, tắm rửa. Tôi làm tất cả, như một phản xạ. Mỗi sáng sớm ra đồng, trưa tranh thủ về nấu cơm, tối lại xoa bóp cho cô ấy rồi dỗ cô ngủ.

Cậu con trai của chúng tôi cũng lớn lên trong sự thiếu vắng vòng tay mẹ – nhưng lại gần gũi với mẹ theo một cách khác. Bé luôn ngồi bên Trang mỗi khi tôi vắng nhà, kể cho mẹ nghe chuyện học, chuyện bạn bè.

Nhiều người khuyên tôi nên gửi Trang vào trung tâm phục hồi chức năng, rằng tôi còn trẻ, còn cả đời phía trước. Nhưng tôi chỉ cười, “Vợ tôi không phải gánh nặng, cô ấy là phần quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.”

Có đôi lúc, tôi mệt mỏi. Có những đêm tôi bật khóc một mình trong phòng tắm, rồi lại lau nước mắt bước ra như chưa có chuyện gì. Tôi không dám gục ngã – vì nếu tôi gục, ai sẽ chăm vợ, ai sẽ lo cho con?

Buổi chiều hôm ấy, tôi đưa con đi học thêm rồi chạy qua nhà người quen phụ sơn tường. Trời đang nắng gắt, tôi mới nhớ ra đã quên mang hộp thuốc cho Trang – loại thuốc chống loét do nằm lâu ngày. Tôi vội vàng xin về sớm.

Cửa nhà khép hờ – điều này lạ. Tôi nhớ rất rõ mình đã đóng cửa cẩn thận. Bước chân vào, tôi không nghe thấy tiếng Trang gọi như mọi khi. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy đang ngủ.

Nhưng khi tôi đi ngang phòng khách thì đứng sững lại.

Ở đó, Trang đang ngồi… ĐÚNG VẬY – đang ngồi trên xe lăn – và tự đẩy mình đi một cách đầy thành thạo. Bên cạnh cô là… một người đàn ông lạ mặt.

Họ đang cười, cười rất hạnh phúc. Người đàn ông ấy nắm lấy tay cô, nói gì đó – tôi không nghe rõ, chỉ thấy môi Trang mấp máy: “Em nhớ anh nhiều lắm…”

Tôi cảm giác cả thế giới như vỡ vụn.

Tôi không thể tin vào mắt mình. Người vợ mà tôi chăm sóc suốt 5 năm, người mà tôi từng nghĩ không thể đi lại, giờ lại đang ngồi xe lăn, tươi tắn, rạng rỡ… bên một người đàn ông khác.

Tôi như hóa đá. Hộp thuốc rơi xuống đất, phát ra tiếng vang khiến cả hai quay lại.

Trang chết lặng. Người đàn ông kia thì vội vàng lùi lại.

Tôi nhìn cô, chẳng nói được lời nào. Chỉ có một câu cứ vang mãi trong đầu: “Tại sao?”

Tôi đứng đó như một pho tượng, mắt không rời khỏi hình ảnh vợ mình đang ngồi trên chiếc xe lăn. Tôi tưởng chừng như mình đang mơ, hoặc đang bị phản bội – thứ cảm giác đau đớn nhất mà một người chồng có thể trải qua sau 5 năm chăm sóc không một lời oán trách.

Trang run rẩy nhìn tôi, môi mấp máy:

– Anh… về… sớm vậy?

Tôi gượng gạo, đôi môi khô khốc không thốt nổi một lời. Ánh mắt tôi dừng lại nơi bàn tay của Trang – nơi cô vừa mới siết chặt lấy tay người đàn ông lạ kia. Tôi không giận dữ, không nổi đóa, không la hét – chỉ thấy tim mình nặng trĩu.

Tôi gằn từng chữ:

– Em… có thể đứng dậy?

Người đàn ông lạ mặt vội đứng lên, cúi đầu chào tôi:

– Xin lỗi anh… Em không có ý gì xấu cả… Em là bác sĩ trị liệu của chị ấy.

Tôi sững người.

– Gì cơ?

Trang bối rối, đôi mắt hoe đỏ. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt chứa đựng một điều gì đó sâu sắc mà tôi chưa từng thấy trong suốt 5 năm qua:

– Anh à… em xin lỗi… vì đã giấu anh. Em… đã bắt đầu phục hồi được một chút cảm giác từ hơn một năm trước. Nhưng em không dám nói… Em sợ…

Tôi lặng im, những lời cô nói như từng nhát dao xé lòng tôi. Tại sao? Tôi đã ở bên cô 5 năm – từng phút, từng giây. Sao cô có thể giấu tôi điều quan trọng như vậy?

Trang cúi mặt, giọng cô nghẹn ngào:

– Em sợ… nếu em nói, anh sẽ lại hy vọng. Mà lỡ như em không đi được thì anh sẽ lại thất vọng hơn nữa. Em sợ ánh mắt của anh nhìn em với sự thương hại – hoặc tệ hơn, là tiếc nuối. Em muốn… nếu em có thể đi lại, thì đó là món quà em tặng anh – người đàn ông đã gánh vác cả thế giới thay em suốt 5 năm qua…

Tôi đứng chết lặng.

Người đàn ông kia – người mà tôi tưởng là kẻ chen vào hạnh phúc của tôi – là một bác sĩ trị liệu phục hồi chức năng đến từ thành phố. Trang đã lén liên lạc với anh ta qua một người bạn cũ, và mỗi tuần, khi tôi đi làm, anh ta lại đến để tập phục hồi cho cô. Mỗi bước tiến dù nhỏ, cô đều ghi lại… trong một cuốn sổ giấu kín.

Trang quay đi, lặng lẽ lăn chiếc xe về phía căn phòng nhỏ – nơi tôi thấy cô đã chuẩn bị một góc bí mật với đầy dụng cụ vật lý trị liệu: dây đàn hồi, thanh tập bước, bóng trị liệu…

Tôi bước theo sau, trái tim như đang đập chậm lại.

Trang đặt tay lên thanh gỗ song song, nơi cô vẫn thường luyện đứng lên. Cô hít sâu, ánh mắt nhìn tôi như chứa tất cả hy vọng và sợ hãi trong đó.

– Hưng… em đã định chờ đến sinh nhật anh để cho anh thấy… Nhưng bây giờ… cho em được tặng món quà này, ngay lúc này… được không?

Tôi gật đầu, mà chẳng nói được gì.

Cô cắn môi, tay run rẩy siết chặt thanh gỗ. Cả thân người gồng lên – và từng chút một, Trang nhích dần lên… dần dần…

Một bàn chân co lại – yếu ớt. Rồi chân kia. Rồi… cô đứng dậy.

Chân cô run như lá, mồ hôi đổ đầy trán, nhưng… cô đang đứng. Không còn là người vợ nằm một chỗ nữa. Không còn là người cần tôi bế lên từng buổi tắm rửa, thay áo.

Cô đang đứng trước mặt tôi, bằng tất cả tình yêu, nỗ lực, và sự âm thầm không thể tưởng tượng.

Tôi bật khóc.

Tôi lao tới ôm chầm lấy cô – cái ôm đầu tiên theo đúng nghĩa suốt 5 năm qua. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được đôi tay cô siết lấy tôi, đôi chân khẽ run rẩy chạm vào người tôi.

– Anh xin lỗi… – tôi thì thầm – Anh… đã nghĩ sai rồi…

Trang dụi đầu vào ngực tôi, giọng lạc đi trong nước mắt:

– Không… em mới là người xin lỗi. Em chỉ muốn cho anh thấy… em không phải là gánh nặng. Em vẫn là người vợ mà anh yêu. Em muốn tự đứng dậy, không phải để rời xa anh… mà để đi bên cạnh anh lần nữa.

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu. Chỉ nhớ rằng hôm ấy, trời đổ mưa. Nhưng căn nhà nhỏ của chúng tôi chưa bao giờ ấm như vậy.

Trang đã đi lại được – chưa thật vững, nhưng cô có thể tự làm nhiều việc. Cô quay lại giảng dạy bán thời gian ở một lớp học tình thương trong xã. Tôi thì vẫn đi làm, nhưng tâm trạng đã khác – nhẹ nhõm, tự hào.

Cậu con trai của chúng tôi hay đùa: “Ba mà đi lâu là mẹ tự tập đi theo luôn đó!”

Chúng tôi không bao giờ nhắc lại chuyện hôm ấy. Nhưng trong lòng tôi, mọi nghi ngờ, ghen tuông, tổn thương… đều tan biến – nhường chỗ cho một tình yêu khác – sâu sắc hơn, bền bỉ hơn.

Bởi vì tôi hiểu: có những sự hy sinh không cần phô trương. Có những tình yêu thầm lặng không nói thành lời.

Và đôi khi, cảnh tượng khiến ta “ngã quỵ”… lại chính là khởi đầu cho một phép màu.