Trời Sài Gòn đầu đông mát lạnh, nắng không còn gắt như những ngày giữa hè. Dưới bóng cây trên con phố đi bộ Nguyễn Huệ tấp nập người qua lại, có một chiếc xích lô cũ kỹ đang đậu bên lề. Người đàn ông điều khiển nó đã ngoài 60, làn da sạm nắng, gương mặt đầy những nếp nhăn, và đôi mắt sâu thẳm mang theo cả một đời thăng trầm.
Ông tên là Lê Văn Hòa – mọi người gọi ông là “chú Hòa xích lô”. Suốt gần 40 năm, ông rong ruổi trên chiếc xích lô cũ để kiếm từng đồng nuôi con gái duy nhất – Lê Mỹ Linh – ăn học thành tài. Mẹ Linh mất sớm, từ nhỏ cô đã lớn lên trong vòng tay người cha nghèo khó nhưng đầy yêu thương và tự trọng.
Mỹ Linh là niềm tự hào lớn nhất đời ông Hòa. Cô tốt nghiệp loại giỏi ngành Tài chính ngân hàng, sau đó vào làm tại một tập đoàn lớn. Tại đây, cô quen Dũng – chàng trai con nhà giàu, học vấn cao, là trưởng phòng đầy triển vọng. Hai người yêu nhau được ba năm, quyết định đi đến hôn nhân.
Khi Dũng dẫn Linh về ra mắt, gia đình anh ta – đặc biệt là mẹ – bà Hiền, đã không giấu được vẻ không hài lòng. Biết Linh xuất thân con nhà lao động, mẹ đơn thân, cha đạp xích lô, bà ra mặt chê bai.
“Gia đình làm gì cũng được, miễn là có học thức, có nền tảng. Đằng này… cha đạp xích lô? Không hợp môn đăng hộ đối đâu con à,” – bà Hiền nói lạnh lùng.
Dũng thì chỉ cười trừ, né tránh nhắc đến chuyện đó. Anh bảo Linh đừng để ý, nhưng trong thâm tâm, Linh cảm thấy có gì đó không ổn. Cô yêu Dũng thật lòng, nhưng cô không thể nhẫn nhịn khi thấy cha mình bị coi thường.
Tới ngày cưới, nhà gái tổ chức lễ đơn sơ nhưng đầy đủ nghi lễ. Ông Hòa mặc bộ vest cũ, chân đi đôi giày đánh bóng kỹ lưỡng, cẩn thận bước từng bước đến nhà trai – một căn biệt thự sang trọng trong khu đô thị cao cấp.
Từ lúc ông bước xuống xích lô dựng trước cổng, mọi ánh mắt đổ dồn về ông – người cha nghèo với phương tiện thô sơ. Những tiếng xì xầm bắt đầu râm ran:
“Cha cô dâu kìa, đi xích lô tới luôn đó hả?”
“Trời đất, tưởng ai, hóa ra đạp xích lô thiệt… Nhà trai chắc hổ thẹn chết.”
Bà Hiền, trong bộ áo dài thêu kim tuyến, cười gượng gạo:
“Chú Hòa à, lần sau đi taxi cho đỡ… quê.”
Ông Hòa chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Tôi thấy xích lô vẫn là chân thật nhất với tôi.”
Không khí trong lễ cưới diễn ra ngột ngạt. Mọi ánh nhìn từ họ hàng bên nhà trai đều đầy soi mói, đánh giá. Một người chú họ của Dũng còn buông lời mỉa mai:
“Cô dâu xinh đẹp, tiếc là… gốc gác không cao sang lắm.”
Đến phần trao sính lễ, sau khi nhà trai trao vàng, tiền mặt và một cặp kiềng cổ, ông Hòa bước lên phía trước, tay cầm một chiếc hộp nhỏ bọc nhung đỏ.
“Tôi chỉ có món quà nhỏ tặng con gái trong ngày trọng đại.”
Ông mở nắp hộp – bên trong là một chiếc chìa khóa sáng loáng, kèm theo một xấp giấy tờ nhà, giấy chủ quyền căn biệt thự tọa lạc tại quận 7 – khu Phú Mỹ Hưng.
Cả hội trường im bặt. Bà Hiền há hốc miệng. Dũng đứng sững. Một vài người bắt đầu thì thầm:
“Chìa khóa biệt thự? Giấy chủ quyền mang tên ông Hòa? Là thật sao?”
Một vài người lớn tuổi hiểu chuyện bắt đầu lật lại trí nhớ. Ông Hòa – năm xưa từng là doanh nhân bất động sản, nổi tiếng một thời ở Sài Gòn. Nhưng sau biến cố lớn về gia đình và đối tác phản bội, ông bán hết tài sản, quay về sống đời đơn giản, không màng danh lợi.
Ông trầm giọng:
“Đây là biệt thự tôi mua lại từ 5 năm trước, đứng tên Linh. Nó không cần biết vì tôi muốn con bé sống một cuộc đời bình thường. Hôm nay, tôi tặng nó làm quà cưới. Mong bên nhà trai đừng nghĩ tôi không biết lo cho con mình.”
Cả nhà trai đứng hình. Gương mặt bà Hiền biến sắc, từ kênh kiệu chuyển sang lúng túng.
“Tôi… tôi không ngờ… chú lại… giỏi như vậy…”
Ông Hòa mỉm cười:
“Giàu hay nghèo không thể hiện ở phương tiện ta đi, mà là cách ta sống. Tôi không cần ai khen chê, chỉ cần con gái tôi sống hạnh phúc.”
Mỹ Linh rưng rưng nước mắt. Cô bước đến ôm chặt cha, lần đầu tiên cô thấy ông bật khóc. Đó không phải là giọt nước mắt của người yếu đuối, mà là sự giải tỏa của cả một đời nhẫn nhịn, cam chịu, sống vì con.
Sau lễ cưới, câu chuyện về “ông bố đạp xích lô tặng con biệt thự ngày cưới” lan truyền khắp mạng xã hội. Ai cũng ca ngợi lòng hy sinh và tình yêu của ông Hòa. Còn phía nhà trai, bà Hiền phải xuống nước xin lỗi và ngỏ ý muốn kết nối lại gia đình – nhưng mọi thứ không còn như trước.
Dũng – sau hôm đó, trở nên im lặng và trầm tư. Anh từng tự hào về tài năng và xuất thân của mình, nhưng khi thấy ông Hòa – một người từng có tất cả, vẫn sống đời giản dị và thanh cao, anh thấy mình quá nhỏ bé. Không phải vì vật chất, mà vì tâm hồn và bản lĩnh.
Sau đám cưới một tuần, Linh quyết định cùng chồng tổ chức một buổi cơm nhỏ mời cha đến nhà biệt thự mới. Ông Hòa từ chối lần đầu, nhưng lần thứ hai, khi Linh bảo:
“Cha đến để con giới thiệu với mấy người bạn con. Họ ngưỡng mộ cha lắm…”
Ông lặng lẽ gật đầu.
Tối hôm đó, trong căn phòng khách ấm cúng, có một người bạn học cũ của Linh – tên Thành – đi cùng mẹ đến dự. Khi vừa bước vào, mẹ Thành – một người phụ nữ lớn tuổi nhưng ăn mặc sang trọng – bất chợt đứng khựng lại khi nhìn thấy ông Hòa.
Bà lắp bắp:
“Anh… anh Hòa? Trời ơi, là thật sao?”
Ông Hòa sững người. Một thoáng bối rối lướt qua gương mặt ông, nhưng rồi ông lấy lại vẻ điềm đạm:
“Chị Thủy… lâu quá rồi nhỉ.”
Bà Thủy quay sang Linh, hỏi nhanh:
“Con là… con gái anh Hòa? Vậy mẹ con là… có phải… là Trâm không?”
Linh ngỡ ngàng. Cô gật đầu.
Ánh mắt bà Thủy đỏ hoe. Bà thì thầm:
“Trâm là bạn thân tôi thuở nhỏ… nhưng tôi tưởng… cô ấy mất từ sau vụ tai nạn… và…”
Bà quay sang nhìn ông Hòa:
“Anh giấu chuyện đó… vì sao?”
Không khí trong phòng chùng xuống. Linh nắm tay cha, nhỏ nhẹ:
“Cha… có chuyện gì vậy?”
Ông Hòa thở dài. Gương mặt ông như già đi vài tuổi chỉ trong vài phút.
Nhiều năm trước, ông Hòa và mẹ Linh – bà Trâm – từng là một cặp đôi “trai tài gái sắc” nổi tiếng trong giới doanh nhân. Cả hai là đồng sáng lập một công ty bất động sản, từng có giá trị hàng trăm tỷ.
Nhưng trong một lần đi công tác, bà Trâm gặp tai nạn nặng, tưởng đã không qua khỏi. Sau biến cố ấy, bà Trâm không muốn xuất hiện trước truyền thông với cơ thể mang nhiều vết thương, tâm lý bất ổn. Bà quyết định ẩn danh rời khỏi thương trường và yêu cầu ông Hòa giấu kín danh tính bà với tất cả mọi người, kể cả bạn bè thân thiết.
“Em chỉ muốn sống một đời bình thường, được làm mẹ, được chăm con. Em không cần ánh đèn sân khấu nữa,” bà từng nói.
Ông Hòa, dù tiếc nuối, vẫn từ bỏ mọi quyền lực và danh tiếng, bán phần lớn cổ phần công ty, rút khỏi thương trường để giữ lời hứa với vợ. Ông chuyển sang sống giản dị, rồi khi bà Trâm mất sau vài năm vì bạo bệnh, ông càng thu mình hơn, chọn nghề đạp xích lô như một cách chuộc lỗi vì không thể giữ bà ở lại.
Ông nói với Linh, giọng nghẹn lại:
“Cha từng có cơ hội giữ lại tất cả – tiền bạc, danh tiếng – nhưng nếu đổi được một ngày mẹ con được khỏe mạnh và bình yên… cha vẫn sẽ chọn cách sống này.”
Linh bật khóc. Dũng cũng không nói nên lời. Người đàn ông trước mặt anh – không chỉ là một người cha, mà là một người chồng vĩ đại, một người đàn ông từng từ bỏ tất cả vì tình yêu, và giữ lời hứa cho đến phút cuối cùng.
Sau hôm đó, bà Thủy viết một bài chia sẻ về ông Hòa, câu chuyện từ bỏ đỉnh cao để giữ lời hứa với vợ, và hành trình nuôi con gái thành đạt. Bài viết lan truyền mạnh mẽ trên mạng xã hội, truyền cảm hứng cho hàng triệu người.
Nhiều người tìm đến ông Hòa xin được gặp, nghe kể chuyện, mời ông nói chuyện ở trường đại học, thậm chí các đài truyền hình cũng liên hệ – nhưng ông Hòa từ chối.
“Tôi không phải người phi thường gì cả. Tôi chỉ là một người giữ lời.”
Dũng từ sau ngày đó, thay đổi hẳn cách sống. Anh bỏ những toan tính hơn thua trong công việc, chuyển hướng sang làm từ thiện, đưa Linh cùng lập quỹ học bổng mang tên mẹ cô – “Quỹ Trâm – Ước Mơ Vươn Xa” dành cho học sinh nghèo.
Ông Hòa vẫn sống đơn sơ, vẫn thỉnh thoảng đạp xích lô, nhưng lần này không phải vì cần tiền, mà vì ông thấy mình vẫn còn đang đi tiếp hành trình của một người cha, một người chồng, và một người đàn ông đã giữ trọn vẹn lòng trung thành với tình yêu.