Trời tờ mờ sáng. Sương vẫn còn đọng trên từng tàu lá, lạnh buốt thấm vào từng ngón tay tê tái của Lan – người mẹ đơn thân sống ở một vùng quê hẻo lánh miền Trung. Mỗi ngày của cô bắt đầu từ ba giờ sáng, lầm lũi gánh rau ra chợ huyện cách nhà 7 cây số để bán lấy tiền nuôi hai bé gái sinh đôi – Linh và Lệ.
Căn nhà nhỏ của ba mẹ con nằm nép mình dưới chân đồi. Không điện, không nước máy, và chẳng có ai bên cạnh ngoài ba mẹ con nương tựa vào nhau mà sống. Người chồng của Lan đã rời đi khi hai đứa trẻ còn đỏ hỏn, để lại cô với đôi mắt đỏ hoe và tấm thân gầy guộc, vừa sinh con xong đã phải gánh vác tất cả.
Nhưng Lan chưa từng oán trách. Với cô, chỉ cần được thấy nụ cười của hai đứa trẻ, mọi gian khổ đều trở nên nhẹ tênh.
Ngày hôm đó, cũng như mọi ngày, Lan dặn hai đứa con:
– Mẹ đi chợ bán rau, trưa mẹ ghé chùa xin ít cháo trắng cho tụi con. Nhớ ở nhà, không được ra suối nghịch nước nghe chưa!
Linh – chị, gật đầu rồi bảo:
– Con sẽ trông em. Mẹ cứ yên tâm!
Lệ nhỏ hơn, lanh lợi hơn, còn giơ tay lên hứa:
– Mẹ về con kể chuyện con bắt được con chuồn chuồn to lắm!
Lan bật cười. Cô vuốt tóc hai đứa, rồi bước đi, gánh rau oằn trên vai. Mỗi bước chân của cô đều nặng như mang theo cả thế giới – nhưng cũng đầy yêu thương.
Chiều hôm đó, trời đổ mưa. Mưa ào ào, bất ngờ như thể ông trời cũng đang thử thách lòng người mẹ. Đường từ chợ về trở nên lầy lội, trơn trượt. Cô ngã hai lần, áo ướt sũng, cháo đổ mất nửa nồi. Nhưng Lan vẫn cố đi nhanh – lời hứa “mẹ sẽ về trước trời tối” vẫn văng vẳng trong đầu.
Khi về đến nhà, trời đã ngả sang màu xám tro. Nhưng điều khiến Lan ngã quỵ không phải là cái lạnh, mà là cánh cửa nhà mở toang và… sự im lặng đến đáng sợ.
Không tiếng cười đùa, không tiếng gọi “mẹ ơi” như mọi ngày.
Lan chạy ào vào. Căn nhà bừa bộn. Bộ đồ chơi của hai đứa nằm vương vãi dưới đất, chiếc áo đỏ của Lệ còn treo hờ trên mắc. Nhưng… không thấy bóng dáng ai cả.
– Linh! Lệ! – Lan gào lên.
Không tiếng trả lời.
Cô chạy ra sau nhà, ra bờ suối – nơi mà cô đã dặn đi dặn lại không được tới gần. Không có gì ngoài dòng nước đục ngầu và vài dấu chân đã nhòa trong bùn.
Lan như phát đ/iên. Cô chạy quanh làng, hét gọi hai cái tên quen thuộc. Làng quê nhỏ, nhưng chẳng ai thấy hai bé đi đâu. Một cụ già bảo: “Tôi thấy có người đàn ông lạ đi ngang, hỏi đường ra tỉnh, dắt theo hai đứa nhỏ nhưng tôi tưởng là cha tụi nó!”
Lan nghe xong thì ngã quỵ. Cha tụi nhỏ? Không thể nào…
Ngày thứ nhất, Lan đi bộ khắp các vùng lân cận, hỏi từng người một. Ngày thứ hai, cô lên công an xã, nhưng hồ sơ tìm trẻ mất tích chỉ được xử lý chậm rãi – “phải chờ 72 giờ mới xác nhận là mất tích”.
Ngày thứ ba, Lan bỏ ăn, mắt thâm quầng, chân rớm máu vì đi suốt ngày đêm.
Ngày thứ năm, một chiếc dép nhỏ được tìm thấy ở gần đoạn đường quốc lộ. Lan nhận ra ngay – là của Lệ. Cô ôm chiếc dép, gào lên như người mất hồn.
Không ai trong làng dám nhìn vào mắt cô. Ánh mắt của người mẹ đang chịu đựng nỗi đau lớn nhất đời người.
Nhưng giữa lúc tuyệt vọng nhất, một người đàn ông lạ xuất hiện. Anh ta tên Hưng, tự xưng là người từ thành phố về quê tìm hiểu “chuyện lạ”. Nghe câu chuyện của Lan, anh đề nghị giúp tìm con, vì anh từng là phóng viên điều tra.
Ban đầu, Lan nghi ngờ. Nhưng không còn gì để mất, cô chấp nhận. Hưng bắt đầu điều tra từ dấu chân, lời kể của bà cụ, rồi tìm đến camera an ninh của trạm xăng cách đó 10km.
Và ở đó, sự thật dần hé lộ.
Camera ghi lại hình ảnh một chiếc xe bán tải đen, đỗ lại ven đường. Một người đàn ông mặc áo xám, đội mũ lưỡi trai bước ra, dắt hai đứa trẻ đang phản kháng vào xe.
Lan suýt ngất khi nhìn thấy cảnh đó.
Hưng tra biển số xe, nhưng nó là biển giả. Tuy nhiên, manh mối đã rõ ràng – đây không phải là vụ trẻ đi lạc, mà là hành vi có tổ chức.
Anh Hưng kể: “Loại xe này từng bị ghi nhận trong 3 vụ mất tích trẻ em ở các tỉnh khác. Có thể bọn chúng là một mạng lưới phi pháp chuyên nghiệp.”
Cảnh sát vào cuộc. Câu chuyện của Lan bắt đầu lan rộng trên mạng xã hội. Cộng đồng mạng chia sẻ rầm rộ, hàng nghìn người vào trang cá nhân của cô để động viên, để tìm manh mối.
Lan chỉ ngồi đó, không rời khỏi màn hình. Mỗi khi có ai nhắn “thấy hai bé ở đâu đó”, cô lập tức lên đường – bất kể là thật hay tin đồn.
Vào ngày thứ 38 kể từ hôm hai con biến mất, khi hy vọng đã gần cạn, một cuộc gọi đến từ biên giới phía Bắc.
– Có hai bé gái trông giống hình ảnh chị đăng, bị phát hiện đang được một người đàn ông dắt đi qua cửa khẩu trái phép. Chúng tôi đã giữ lại để xác minh.
Lan gần như không thể tin vào tai mình. Cô lập tức bắt xe lên Lào Cai – suốt 9 tiếng đồng hồ nghẹt thở.
Khi tới nơi, cô thấy hai đứa nhỏ đang ngồi trong trạm kiểm soát biên phòng, mặt mũi xanh xao, tóc tai rối bời. Nhưng ngay khi thấy cô, cả hai òa khóc:
– Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Lan chạy tới ôm chầm lấy con, nghẹn ngào không thành tiếng.
Người đàn ông bị bắt là một mắt xích trong một đường dây buôn người xuyên quốc gia. Hắn khai đã nhận “đơn hàng” từ bên kia biên giới, chuyên nhằm vào trẻ em vùng sâu vùng xa, không giấy tờ, để đưa sang nước ngoài làm con nuôi hoặc lao động.
Điều khiến mọi người rùng mình là: chính người cha ruột của hai bé – người đã bỏ đi 7 năm trước – là người đã cung cấp thông tin về hai đứa trẻ để đổi lấy tiền bạc cá cược.
Lan không thốt nên lời. Cô không oán giận, chỉ cảm thấy trái tim như đông cứng lại.
Cô ôm chặt hai đứa trẻ vào lòng, thì thầm:
– Mẹ ở đây rồi. Tụi con an toàn rồi.Một năm sau ngày định mệnh đó, Lan được một tổ chức bảo vệ trẻ em giúp đỡ. Cô và hai con chuyển lên sống ở ngoại ô thành phố, được hỗ trợ làm sạp bán rau sạch tại chợ, hai bé được đi học đầy đủ.
Dù cuộc sống vẫn còn chật vật, nhưng mỗi sáng, tiếng cười của hai bé lại vang lên trong căn nhà nhỏ.
Lan hay ngồi thẫn thờ nhìn chúng, rồi mỉm cười. Nụ cười của một người mẹ đã từng đi qua tận cùng nỗi đau – và trở lại, mang theo cả hy vọng.