Bị chồng cũ ép ph/á th/a/i, để chồng dễ đến với cô nhân tình. Vợ trốn vào miền Nam sinh cặp song sinh, may mắn gặp được bà Tư tốt bụng – 6 năm sau gặp lại và cái kết không thể ngờ!

Trời Hà Nội cuối thu, những cơn gió se lạnh ùa qua khung cửa sổ như khơi gợi lại những ký ức đau lòng mà Lâm Nhã đã cố giấu kín suốt bao năm. Cô ngồi lặng lẽ trong căn phòng nhỏ thuê tạm tại Sài Gòn, ôm lấy hai đứa trẻ sinh đôi đang ngủ ngon lành. Sáu năm trôi qua, cô vẫn không quên được ngày hôm đó—ngày mà cô gần như mất đi tất cả: chồng, con, và cả lòng tin vào con người.

Lâm Nhã từng là một người vợ yêu chồng hết mực. Cô cưới Khánh – một người đàn ông phong độ, giỏi giang, là giám đốc của một công ty bất động sản đang phát triển mạnh. Những tưởng hạnh phúc sẽ đến khi cô thông báo có thai, nhưng không ngờ, đó lại là khởi đầu cho chuỗi bi kịch.

“Em phá thai đi. Anh… anh xin lỗi. Nhưng bây giờ chưa phải lúc,” Khánh lạnh lùng nói khi cô đưa cho anh xem giấy siêu âm.

Lâm Nhã sững sờ: “Anh nói gì? Con của chúng ta mà, Khánh!”

Anh quay mặt đi, giọng cộc lốc: “Anh có người khác rồi. Cô ấy đang cần một vị trí danh chính ngôn thuận. Em hiểu không?”

Trái tim cô như vỡ vụn. Người đàn ông từng thề thốt bên cô suốt đời, giờ lại vì một người phụ nữ khác mà ép cô bỏ đi giọt máu mình đang mang.

“Em sẽ không bỏ con. Dù anh có chối bỏ thế nào, chúng vẫn là con của anh,” cô kiên định.

“Vậy thì đừng trách anh,” Khánh đáp lạnh như băng, rồi bỏ đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sau hôm đó, Lâm Nhã bị gia đình chồng gây áp lực, ép buộc, dọa nạt. Họ hối thúc cô “giải quyết cái thai” để Khánh có thể cưới cô nhân tình tên Thảo – một người đàn bà sắc sảo, đầy tham vọng. Bị dồn đến đường cùng, Nhã đã làm điều duy nhất cô có thể nghĩ ra: trốn đi.

Mang theo bụng bầu gần 6 tháng, cô bắt xe vào miền Nam, không hành lý, không người thân, chỉ có một niềm tin mãnh liệt rằng mình phải giữ lấy con.

Tại Sài Gòn, Lâm Nhã làm đủ nghề: từ rửa chén, bán vé số, dọn nhà thuê… để có tiền trang trải sinh hoạt. Dù khổ cực, cô vẫn giữ lòng tự trọng, không để ai biết được hoàn cảnh thật sự của mình.

Và rồi, một buổi chiều mưa tầm tã, cô trở dạ. Không có người thân bên cạnh, cô được một bà cụ bán cháo đầu ngõ đưa vào bệnh viện. Lúc ấy, cô mới biết mình mang song thai. Sau bao đau đớn, cô sinh được hai bé trai: Khánh Duy và Khánh Minh – hai thiên thần nhỏ là lý do để cô tiếp tục sống.

Bà cụ tốt bụng kia – bà Tư – đã cho mẹ con cô tá túc trong căn gác nhỏ phía sau quán cháo. Nhã không ngừng biết ơn bà và đã phụ giúp việc bếp núc từ đó. Dần dần, cô mở được một quầy bánh nhỏ trước cổng trường, nuôi hai con khôn lớn.

Một ngày đầu hè năm thứ sáu, Lâm Nhã được mời làm bánh cho một sự kiện khai trương trung tâm thương mại tại quận 1. Cô không ngờ nơi đó lại là chi nhánh mới của công ty cũ – công ty của Khánh.

Bước vào hội trường, cô bỗng chạm mắt với một người đàn ông quen thuộc. Vẫn dáng người cao lớn, gương mặt điển trai ấy… nhưng ánh mắt anh giờ đây không còn vẻ cao ngạo mà thay vào đó là sự ngỡ ngàng xen lẫn bối rối.

“Lâm… Lâm Nhã?” – giọng anh run run.

Cô đứng lặng người, trái tim đập thình thịch. Sáu năm rồi, cô đã từng tưởng tượng cảnh này hàng nghìn lần. Nhưng khi nó thực sự xảy ra, cô lại chỉ thấy… trống rỗng.

“Chúng ta không còn gì để nói,” cô lạnh lùng, quay đi.

“Khoan đã! Em… em còn sống, và… hai đứa trẻ hôm nọ là…?” – Anh bắt đầu lắp bắp.

“Là con tôi. Không phải của anh,” cô dứt khoát, mắt ngấn nước.

Nhưng Khánh không dễ dàng buông tha lần nữa. Từ giây phút thấy hai đứa trẻ – gương mặt giống anh như tạc, anh biết rõ mình đã làm điều khủng khiếp.

Khánh bắt đầu điều tra. Thảo – người mà anh cưới sau khi ép Nhã rời đi – hóa ra không thể sinh con. Những năm qua, anh sống trong sự trống trải, ân hận, và hôn nhân đầy giả tạo. Khi anh phát hiện Thảo từng thuê người dọa Nhã ngày xưa, mọi thứ vỡ lẽ.

Anh tìm đến nhà bà Tư, gặp hai đứa trẻ, và lần đầu tiên trong đời, anh bật khóc: “Tôi là cha chúng. Tôi xin lỗi…”

Nhưng Nhã không dễ tha thứ. Sáu năm một mình nuôi con, từng giọt mồ hôi, từng đêm sốt cao không người chăm, tất cả cô đều nếm trải. Tình yêu trong cô đã hóa đá.

Khánh xin được chuộc lỗi, chu cấp cho con, đưa chúng vào học trường tốt. Anh sẵn sàng ly hôn Thảo để làm lại từ đầu.

Nhưng Lâm Nhã chỉ nói: “Anh là quá khứ. Con tôi là hiện tại. Nếu anh muốn làm cha, hãy bắt đầu bằng trách nhiệm – không phải tình yêu.”

Sau khi gặp lại Lâm Nhã và biết rõ sự thật, Khánh không còn có thể tiếp tục sống trong ngôi nhà lạnh lẽo với Thảo. Những mâu thuẫn âm ỉ giữa họ bấy lâu như bùng phát dữ dội.

“Em lừa tôi. Em biết rõ Thảo không thể sinh con, vậy mà… em vẫn để tôi ép Nhã bỏ đứa trẻ,” Khánh gằn giọng, bàn tay siết chặt hồ sơ khám bệnh mà anh vừa tìm được.

Thảo vẫn cố giữ bình tĩnh, nhấp ngụm rượu vang: “Em chỉ làm những gì cần thiết để giữ anh. Người phụ nữ đó không hợp với anh, Khánh à. Cô ta yếu đuối, không đủ bản lĩnh để đi cùng anh đến cuối con đường.”

“Vậy mà cô ấy một mình nuôi hai đứa con trong suốt sáu năm. Cô ấy sống thật, còn em thì… toàn là giả dối,” Khánh buông một câu lạnh lùng, rồi bỏ lên lầu dọn đồ.

Cuộc ly hôn diễn ra không ồn ào, bởi Thảo biết, lần này Khánh không quay đầu nữa. Cô cũng hiểu, dù có cố gắng đến mấy, người đàn ông ấy chưa bao giờ thực sự thuộc về mình.

Sau khi ly hôn, Khánh rút khỏi vị trí giám đốc điều hành, giao lại quyền lực cho cấp dưới để tập trung vào cuộc sống cá nhân. Anh chuyển vào Sài Gòn, sống gần nơi Nhã và hai con sinh sống. Không cầu xin sự tha thứ, anh chỉ mong được làm tròn trách nhiệm một người cha.

Anh xin dạy bán thời gian tại một trung tâm đào tạo khởi nghiệp – điều mà trước đây anh từng mơ ước nhưng chưa có cơ hội làm. Bên ngoài, người ta đồn rằng anh thất thế, xuống dốc. Nhưng anh chẳng bận tâm. Thứ duy nhất khiến anh thấy mình “ngẩng đầu” được… là nụ cười của hai đứa trẻ mỗi khi chạy tới ôm chặt lấy anh, gọi “Ba ơi!”

Một năm sau, Khánh lặng lẽ lui về, chỉ âm thầm bên con, không chen chân vào đời sống riêng của Nhã. Điều đó khiến cô dần nguôi ngoai. Cô chứng kiến anh dắt hai đứa nhỏ đi học, dạy chúng đạp xe, kể chuyện cổ tích…

Một buổi chiều mưa, giống như hôm xưa, cô đứng nhìn anh chơi với con trong sân nhỏ. Đôi mắt cô rưng rưng. Dẫu có những lỗi lầm, nhưng rõ ràng anh đang thay đổi – vì con.

“Anh có muốn ăn bánh trung thu em mới làm không?” – cô cất tiếng, lần đầu tiên sau nhiều tháng.

Khánh quay lại, mắt rưng rưng, nở nụ cười như trẻ thơ: “Có… nếu là bánh em làm.”

Đó không phải là sự tha thứ hoàn toàn, cũng chẳng phải là tái hợp vội vàng. Nhưng đó là một khởi đầu – cho một chương mới. Không phải vì tình yêu cũ, mà vì tình yêu mới – tình yêu của một gia đình từng vỡ nát, đang học cách hàn gắn lại… từng chút một.