Hà Nội một chiều cuối thu, gió lạnh thổi se sắt qua từng con phố cũ kỹ. Những chiếc lá vàng xoay vòng trong gió, rồi rơi lả tả trên mặt đường nhựa loang lổ nước mưa. Trên vỉa hè phố Trần Nhân Tông, bác xe ôm Nguyễn Văn Tân – hơn 50 tuổi, gầy gò, nước da sạm nắng – đang ngồi co ro bên chiếc xe Honda cũ kỹ đã bạc màu theo năm tháng.
Hơn ba mươi năm lăn lộn với nghề, bác Tân đã quen với từng ngóc ngách của thành phố. Bác quen cả cái cảm giác bụng đói cồn cào khi vắng khách, quen cả những ánh mắt dè chừng của người qua đường. Nhưng hôm nay, bác có vẻ đặc biệt mệt mỏi hơn thường lệ. Bên cạnh bác là một tờ giấy khám bệnh nhàu nát – kết luận: vợ bác bị suy thận giai đoạn cuối. Muốn duy trì sự sống, phải chạy thận liên tục, thậm chí là ghép thận.
Chi phí ước tính lên đến hàng trăm triệu đồng – con số như một cú đánh mạnh vào ngực bác.
Bác Tân thở dài, ánh mắt trũng sâu, lặng nhìn dòng người vội vã.
“Cháu ơi, cháu có đi không?” – bác hỏi nhỏ một cô gái đang đứng đợi taxi.
Cô gái quay sang, thoáng bối rối: “Cháu đang đợi grab… nhưng…”
Rồi như sợ bác buồn, cô lên tiếng: “Thôi, bác chở cháu nhé. Đến đường Duy Tân.”
Chiếc xe rú ga nổ máy, cô gái trẻ ngồi sau không biết rằng mình sắp trở thành người thay đổi vận mệnh của một con người.
Cô gái tên là Minh Châu – lúc ấy 24 tuổi, mới ra trường, đang khởi nghiệp với một tiệm bánh nhỏ. Trên đường đi, cô nghe bác Tân lẩm bẩm về chuyện vợ đau yếu. Châu vốn là người nhạy cảm, nghe vậy thì hỏi thăm.
Ban đầu bác Tân ngại kể, nhưng rồi vì quá mệt mỏi, bác bật khóc ngay trên xe. Xe dừng lại, giữa ngã tư đường, cô gái xuống, kéo bác vào một quán nước ven đường.
“Bác cần bao nhiêu tiền để đưa bác gái đi điều trị?” – cô hỏi sau khi nghe bác kể hết.
“Khoảng… 50 triệu đồng… để bắt đầu chạy thận.” – giọng bác Tân nhỏ lại.
Cô gái trầm ngâm vài giây, rồi nói: “Cháu cho bác mượn.”
Bác Tân mở to mắt, tưởng mình nghe nhầm. Cô gái – một người không quen không biết – sẵn sàng cho bác mượn 50 triệu đồng?
“Nhưng… bác không thể trả sớm đâu…”
“Không sao, khi nào có thì trả. Nếu không trả được… coi như cháu giúp bác một lần.”
Bác Tân nghẹn ngào. Trong đời, chưa ai tốt với bác đến vậy. Cô gái trẻ, đôi mắt đầy quyết tâm và chân thành, đã khiến bác tin rằng trên đời này vẫn còn người tốt.
Ba ngày sau, Châu đưa bác Tân tiền. Không hợp đồng, không giấy tờ – chỉ là một cái bắt tay.
“Bác nhớ giữ gìn sức khỏe. Cháu tin bác sẽ vượt qua.”
Cuộc sống vẫn không dễ dàng. Sau lần đó, bác Tân đưa vợ đi chạy thận đều đặn, nhiều khi phải vay mượn thêm từ họ hàng. Nhưng nhờ có 50 triệu của Minh Châu, bác đã có bước khởi đầu quan trọng để giành giật lại sự sống cho vợ.
Minh Châu sau đó chuyển vào TP.HCM, rồi đi nước ngoài. Hai người mất liên lạc.
Bác Tân vẫn hành nghề xe ôm, rồi chuyển sang chạy xe ôm công nghệ khi công nghệ phát triển. Mỗi lần nhìn vào số dư tài khoản, bác đều nhớ đến món nợ ân tình. Vợ bác sau vài năm cũng không qua khỏi, nhưng trước khi mất, bà đã dặn bác:
“Anh phải tìm cô gái đó… để trả lại… dù chỉ là lời cảm ơn.”
Bác Tân giữ điều đó trong tim.
Mười năm sau, bác mở một quán ăn nhỏ ở phố Khương Trung – không lớn, nhưng đủ sống. Những ngày rảnh rỗi, bác hỏi thăm người quen, tìm thông tin cô gái năm xưa. Tên “Minh Châu” thì nhiều, nhưng chẳng ai biết cô ấy là ai, giờ ở đâu.
Thế rồi, như một sự sắp đặt của số phận, một buổi chiều tháng 3 năm 2023, khi đang xem bản tin tài chính trên TV, bác Tân sững người.
Người dẫn chương trình nói:
“Doanh nhân trẻ Nguyễn Minh Châu – nữ tỷ phú tự thân đầu tiên của ngành công nghệ thực phẩm – vừa được Forbes vinh danh.”
Gương mặt trên màn hình – đôi mắt ấy, nụ cười ấy – là người mà bác đã nhớ suốt gần hai thập kỷ.
Bác run run chạm vào màn hình. Lệ bác chảy.
Một tuần sau, bác Tân bắt xe vào TP.HCM, mang theo tờ giấy cũ ghi ngày cô cho bác vay tiền. Bác tìm đến trụ sở công ty thực phẩm “An Châu Foods” – công ty do cô sáng lập, giờ đã là thương hiệu tỉ đô.
Bảo vệ ban đầu không cho vào. Nhưng bác nói: “Tôi là người quen cũ của cô Châu… xin chuyển hộ tờ giấy này cho cô ấy. Nếu cô ấy không nhận, tôi đi ngay.”
Tờ giấy được chuyển đi.
Năm phút sau, cả công ty xôn xao.
Minh Châu từ tầng trên chạy xuống, nước mắt tuôn trào khi nhìn thấy bác Tân – già hơn, gầy hơn, nhưng ánh mắt vẫn nhân hậu như xưa.
“Bác ơi… bác còn sống… bác nhớ cháu thật sao?”
“Bác nhớ cháu… từng ngày.”
Họ ôm nhau giữa đại sảnh, bao ánh mắt ngỡ ngàng và xúc động.
Minh Châu đưa bác Tân về nhà, mời ở lại vài ngày. Bác kể hết mọi chuyện – vợ mất, con cái đi làm ăn xa, bác sống một mình. Cô nghe mà lòng quặn thắt.
“Bác không nợ cháu gì hết. Món quà đó cháu cho bác bằng cả tấm lòng. Nhưng nếu bác cho phép… cháu muốn mời bác làm cố vấn danh dự cho Quỹ Thiện Tâm mà cháu vừa lập – chuyên giúp đỡ người nghèo vượt khó. Bác chính là nguồn cảm hứng cho quỹ này.”
Bác Tân bật cười trong nước mắt. “Cháu lại cứu bác thêm lần nữa rồi.”
Minh Châu cũng âm thầm gửi một khoản lớn vào tài khoản bác, mua cho bác một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, và nói:
“Cháu chỉ làm điều nên làm. Trời không phụ lòng người đâu, bác à.”
Cuộc sống luôn có những phép màu, dù được bắt đầu bằng những điều giản dị nhất. Một chuyến xe, một hành động tử tế, có thể thay đổi số phận của một con người – thậm chí là hai.
Bác Tân từ một người nghèo khổ, cô độc, đã tìm thấy ý nghĩa cuộc sống qua lòng tốt của một cô gái trẻ.
Còn Minh Châu, dù trở thành tỷ phú, vẫn không quên ngày xưa, khi chính một người xe ôm nghèo đã cho cô bài học về sự tử tế, về niềm tin giữa người với người.
Bởi vì trời không phụ lòng người – đặc biệt là những người sống với lòng chân thành.