Thành – người đàn ông từng tay trắng lập nghiệp, giờ là Chủ tịch tập đoàn Bạch Dương – một trong những tập đoàn bất động sản lớn nhất miền Nam. Thành sống trong nhung lụa, có xe sang, biệt thự triệu đô, trợ lý riêng, dàn nhân viên cúi đầu kính cẩn mỗi khi ông bước vào công ty. Nhưng trái tim của người đàn ông thành đạt ấy lại chứa đầy những khoảng trống chưa ai lấp đầy.
Một buổi chiều cuối tháng Mười, khi Thành vừa kết thúc một cuộc họp với đối tác, anh yêu cầu tài xế lái xe về một con đường nhỏ trong khu lao động nghèo – nơi anh đã từng sống thời niên thiếu. Chẳng ai biết vì sao anh lại ghé đến khu vực đó, kể cả anh. Chỉ là một linh cảm mơ hồ dẫn lối.
Chiếc xe sang trọng dừng lại trước một con hẻm nhỏ. Thành bảo tài xế chờ rồi lững thững đi bộ. Khi đi ngang một góc phố, anh chợt sững người lại.
Một người phụ nữ gầy guộc, ngồi trên chiếc xe lăn cũ kỹ, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt sâu thẳm nhưng vẫn toát lên nét quen thuộc. Trên tay cô là xấp vé số đã úa màu, được gói cẩn thận bằng túi nilon. Gần đó là một bé trai chừng bảy tuổi, gầy gò nhưng ánh mắt lanh lợi, đang cầm hộp cơm chia từng miếng cho mẹ.
“Vy…?” – Thành thốt lên.
Người phụ nữ ngẩng lên, ánh mắt cô khựng lại trong thoáng chốc khi thấy Thành. Một nụ cười gượng gạo nở trên môi cô, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống như thể né tránh ánh nhìn của người đàn ông trước mặt.
Thành chết lặng. Cô là vợ cũ của anh – người phụ nữ từng vì anh mà từ bỏ tất cả, kể cả giấc mơ du học, chỉ để sát cánh bên anh những ngày đầu khởi nghiệp.
Ngày đó, họ nghèo đến mức phải chia đôi một tô mì gói. Vy bán hàng ở chợ, gom góp từng đồng cho chồng đầu tư. Có lần cô đi làm thuê cả đêm chỉ để đủ tiền mua linh kiện cho anh sửa máy tính. Nhưng rồi khi Thành bắt đầu thành công, khi anh có tiền, có danh, Vy dần trở nên “không hợp” với anh trong mắt những kẻ lắm tiền.
Người ta chê cô không học thức, không biết cách ăn nói trong giới doanh nhân. Họ nói cô là “gánh nặng”, là “cái bóng quê mùa” bên cạnh Thành.
Và rồi, Thành nghe theo. Anh bắt đầu né tránh Vy, viện cớ bận rộn, lạnh nhạt, rồi cuối cùng… ly hôn.
“Chúng ta không hợp nhau nữa, anh cần một người đồng hành chứ không phải người níu chân.” – Câu nói năm đó như lưỡi dao đâm vào tim Vy.
Cô ra đi trong im lặng, không kiện tụng, không đòi hỏi bất cứ điều gì. Cũng từ đó, Thành chưa từng gặp lại cô. Anh nghe đâu đó nói cô đã ra nước ngoài, hoặc tái hôn. Anh mặc định rằng cô sống tốt.
Nhưng giờ đây…
Vy ngồi đó, đôi chân không còn lành lặn, tay cầm vé số, con trai ăn cơm hộp với mẹ bên lề đường. Cảnh tượng ấy như xát muối vào lòng Thành.
“Vy… tại sao em lại như thế này? Sao em không tìm anh?” – Thành nghẹn ngào.
Vy nhìn anh, ánh mắt không còn oán trách, chỉ là một nỗi buồn nhẹ nhàng:
“Chúng ta đã là người xa lạ, em tìm anh để làm gì?”
“Đứa bé… là con anh?” – Thành thốt lên, ánh mắt hướng về cậu bé.
Vy im lặng. Cậu bé, như hiểu chuyện, đứng dậy lễ phép cúi đầu:
“Cháu chào chú.”
Thành nhìn cậu bé, rồi quay sang Vy, nước mắt trào ra:
“Em giấu anh vì sao? Em cần gì? Sao em không đến tìm anh…? Em biết không, anh… anh đã tìm em suốt một thời gian dài sau khi ly hôn. Nhưng mọi liên lạc đều biến mất.”
Vy nhìn xuống đôi tay gầy guộc của mình, giọng run rẩy:
“Em không giấu. Em chỉ không muốn phá vỡ thế giới của anh. Em đã đi, là không còn chỗ trong cuộc sống của anh nữa.”
Thành quỳ xuống trước mặt cô, như một đứa trẻ mắc lỗi:
“Anh sai rồi… sai từ cái ngày để em bước ra khỏi cuộc đời anh. Anh bị danh vọng làm mờ mắt, anh không đủ bản lĩnh để bảo vệ em. Anh ngu ngốc…”
Một người đàn ông từng đứng trên bục vinh quang, giờ đây quỳ gối trước người phụ nữ cũ – không phải vì hối hận, mà vì tình yêu chưa từng nguôi ngoai.
Những ngày sau đó, Thành tìm hiểu tất cả về cuộc sống của Vy. Anh biết cô bị tai nạn trong một lần đi giao hàng thuê, cột sống bị tổn thương vĩnh viễn. Cô nuôi con một mình, sống nhờ trợ cấp và tiền bán vé số. Dù từng có người ngỏ lời giúp đỡ, Vy đều từ chối. Cô muốn nuôi con bằng chính sức mình.
Thành đưa Vy và con về sống trong biệt thự của anh, bất chấp dư luận. Những người từng chế giễu Vy năm xưa giờ im lặng. Họ không còn cười nhạo một người phụ nữ tàn tật, bởi ánh mắt Thành dành cho cô – là thứ quyền lực mà không một ai có thể phủ nhận.
Vy không chấp nhận quay lại, ít nhất là lúc này. Cô nói:
“Em không cần sự thương hại. Nếu anh muốn làm điều gì đúng, hãy làm một người cha tốt cho con anh trước.”
Thành gật đầu. Anh không ép. Anh dành thời gian mỗi ngày đưa con đi học, đọc truyện cho bé nghe trước giờ ngủ, đưa Vy đi khám định kỳ, sắm xe lăn điện cho cô, thuê người chăm sóc nhưng vẫn để Vy giữ quyền tự quyết. Anh không mua chuộc. Anh chuộc lỗi bằng tình yêu và trách nhiệm.
Hai năm sau, vào một buổi sáng mùa xuân, khi cả ba đang dạo chơi trong công viên, cậu bé bỗng hỏi:
“Mẹ, sao con không có đám cưới giống trong phim? Mẹ với ba có thể cưới lại được không?”
Vy bật cười, còn Thành thì đỏ mắt. Anh quay sang Vy, nhẹ nhàng hỏi:
“Em có sẵn sàng… để yêu anh lần nữa?”
Vy không nói, chỉ khẽ gật đầu. Và lần này, Thành nắm tay cô thật chặt – như thề rằng sẽ không bao giờ buông nữa.
“Lời hứa dưới tán phượng xưa”
Một buổi chiều hạ, bầu trời rực lên màu cam như bức tranh vẽ, cả ba – Thành, Vy và cậu bé Minh – cùng nhau trở lại ngôi trường cũ của Thành, nơi ngày xưa anh từng học, từng vẽ giấc mơ với Vy dưới gốc cây phượng già đầu ngõ.
Vy ngồi trên xe lăn, Minh tung tăng chạy nhặt những cánh hoa rơi. Gió lùa qua mái tóc đen mượt của cô, mang theo mùi hương của tuổi trẻ một thời chưa từng phai nhạt.
Thành lặng lẽ ngồi xuống bên Vy. Trong tay anh là một chiếc hộp nhỏ. Anh không nói gì, chỉ mở nắp. Bên trong là chiếc nhẫn bạc đã xỉn màu, cũ kỹ nhưng còn nguyên hình dáng.
“Em nhớ cái này chứ?” – Thành hỏi, mắt anh ánh lên một nỗi buồn man mác.
Vy đưa tay run run chạm vào chiếc nhẫn. Đó là chiếc nhẫn Thành từng tặng cô năm 20 tuổi, vào ngày họ hứa sẽ bên nhau trọn đời. Khi ly hôn, Vy để lại chiếc nhẫn trên bàn, không một lời nhắn. Thành giữ nó suốt 10 năm trời, như giữ một phần ký ức còn dang dở.
“Anh không đủ tốt để giữ được em khi xưa,” – Thành nói tiếp, giọng trầm hẳn lại – “Nhưng nếu em cho phép… anh sẽ dùng nửa đời còn lại để làm lại từ đầu. Không phải để sửa sai, mà để yêu em đúng cách.”
Vy im lặng. Cô nhìn gốc phượng, nơi ngày ấy cô và anh từng viết tên lên thân cây bằng con dao rỉ sét. Bao năm qua, thời gian đã làm mờ vết khắc, nhưng chẳng thể làm mờ đi cảm xúc.
Cô quay sang nhìn Thành, đôi mắt đã không còn oán trách, chỉ còn sự chấp nhận đầy bao dung.
“Chúng ta không thể quay lại quá khứ… nhưng có thể bước tiếp, nếu anh vẫn muốn nắm tay em, kể cả khi em chỉ có thể đi bằng xe lăn.” – Vy cười, một nụ cười vừa rạng rỡ vừa chua xót.
Thành không trả lời. Anh quỳ xuống, nhẹ nhàng đeo lại chiếc nhẫn vào tay cô.
Cậu bé Minh chạy đến, tay cầm một cành phượng nhỏ:
“Ba ơi, mẹ ơi! Mình chụp hình chung đi!”
Thành ôm lấy con, rồi đứng sau Vy, đặt tay lên vai cô. Gió khẽ lay cành, hoa phượng rơi từng cánh, đỏ rực như lần đầu họ gặp nhau. Trong khung hình đó, là một gia đình – không hoàn hảo, không trọn vẹn như cổ tích, nhưng là một tình yêu được viết lại bằng tất cả niềm tin và sự tha thứ.
Và bên dưới gốc phượng già, lời hứa năm xưa như sống lại:
“Dù thế giới có quay lưng, anh vẫn sẽ chọn em.”