Chủ tịch đi ăn bún bò s:ững s:ờ khi thầy cậu bé phục vụ trông giống hệt mình lúc nhỏ. Nhưng người phụ nữ bán bún ở trong quầy lại khiến anh ng:ỡ ng:àng gấp bội…

Giữa lòng Sài Gòn nhộn nhịp, nơi những tòa cao ốc mọc lên san sát và xe cộ chen chúc suốt ngày đêm, có một con hẻm nhỏ nằm lọt thỏm giữa quận 4. Trong con hẻm ấy, có một quán bún bò Huế không biển hiệu, chỉ là một quầy gỗ cũ kỹ với vài bộ bàn ghế nhựa, nhưng lại luôn đông khách lạ thường.

Sáng hôm đó, Trịnh Khải – Chủ tịch tập đoàn bất động sản Trịnh Gia – bước xuống từ chiếc Mercedes Maybach đen bóng. Khải vốn không phải là người ưa ăn vặt lề đường, nhưng hôm nay anh có một cảm giác lạ lùng. Khi tài xế vừa rẽ qua hẻm, ánh mắt anh bất chợt dừng lại ở cái quán bún đơn sơ ấy. Lạ thay, anh cảm thấy có một thứ gì đó kéo mình lại – một cảm giác cũ kỹ, mơ hồ như ký ức tuổi thơ ùa về.

“Anh chờ tôi ở đây,” Khải bảo tài xế, rồi mở cửa bước xuống.

Quán bún chỉ có đúng hai người đang phục vụ: một cậu bé chừng mười hai tuổi với đôi mắt to tròn, và một người phụ nữ trạc tuổi bốn mươi lăm đứng trong quầy nấu. Cậu bé chạy bàn, dọn dẹp và bưng tô cho khách rất lanh lẹ. Khải vừa ngồi xuống, cậu đã bước đến lễ phép:

“Chú ăn bún bò hả? Chú muốn thêm giò hay nạm?”

Khải mỉm cười. Cái cách cậu bé nói chuyện, dáng đi, thậm chí cả đôi mắt ấy… khiến anh giật mình. Cậu bé trông giống hệt anh lúc nhỏ. Không phải kiểu “giống giống”, mà là giống đến rợn người. Mái tóc, ánh mắt, và ngay cả cái nốt ruồi nhỏ ở ngay sát lông mày trái.

“Cháu… tên gì vậy?” Khải hỏi, hơi khựng lại.

“Dạ, cháu tên Khánh.”

Bàn tay anh siết chặt chiếc muỗng. Cái tên ấy… cũng là tên của mẹ anh đặt cho nếu năm xưa anh không bị đổi tên khi được một gia đình giàu có nhận nuôi. Trong lòng Khải dấy lên một cơn bão ký ức. Anh nhớ năm anh sáu tuổi, mẹ anh – một người phụ nữ bán bún bò ở chợ Nguyễn Thái Bình – đã đột nhiên biến mất. Trước đó, bà luôn nói: “Khánh, lớn lên con sẽ là người mạnh mẽ. Mẹ tin con sẽ thay đổi số phận của mình…”

Tô bún được bưng ra. Người phụ nữ trong quầy khẽ ngẩng đầu, và ánh mắt bà dừng lại ở Khải. Trong một khoảnh khắc, bà sững sờ, như thấy ma. Đôi tay đang cầm vá múc nước lèo chợt run lên. Bà quay mặt đi vội vã.

Khải nhận ra điều đó. Anh đứng dậy, bước đến gần quầy:

“Cô… cô là người mở quán này bao lâu rồi?”

Bà không trả lời ngay. Mãi một lúc sau, bà mới cất giọng run rẩy:

“Hơn mười hai năm.”

“Mười hai năm… và thằng bé là con cô?”

Bà gật đầu, mắt vẫn tránh né anh.

“Cha nó là ai?”

Lần này bà ngẩng lên. Cái nhìn xoáy sâu vào mắt anh. Trong đôi mắt ấy, là một cơn sóng ngầm dữ dội.

“Là người từng phản bội mẹ nó. Người đã bỏ đi, khi còn chưa biết gì về thế giới này.”

Khải như bị ai đó đấm vào ngực. Anh lùi lại một bước. Không thể nào…

“Cô đang nói tôi sao?”

Bà im lặng. Rồi bà quay đi, lau chiếc vá như thể trốn tránh.

“Anh đến đây để làm gì?” bà hỏi. “Sau bao nhiêu năm. Anh có biết tôi tưởng anh đã chết? Mẹ anh mất sau ngày anh biến mất. Tôi điên loạn đi tìm anh khắp nơi.”

“Tôi không nhớ gì cả…” – Khải lắp bắp. “Tôi chỉ nhớ tôi tỉnh dậy trong một cô nhi viện, rồi được một người đàn ông nhận nuôi, bắt tôi đổi tên, nói tôi là con trai ông ấy thất lạc. Tôi luôn nghĩ mẹ tôi đã bỏ rơi tôi.”

“Không… chính ông ta đã lấy anh khỏi tay mẹ anh.”

Một cơn gió mạnh thổi qua. Quán bún bỗng chốc như lặng đi giữa những âm thanh xe cộ bên ngoài. Khải thẫn thờ ngồi xuống chiếc ghế nhựa.

Bà bước ra khỏi quầy, đặt trước mặt anh một tấm hình đã cũ, giấy bạc rách góc. Trong hình là một người phụ nữ trẻ ôm một đứa bé – chính là anh lúc ba tuổi. Đằng sau bức ảnh ghi dòng chữ: “Khánh – 3 tuổi. Tình yêu của mẹ.”

Anh run rẩy cầm tấm hình.

“Vậy… Khánh… là con tôi?”

Người phụ nữ không đáp. Nhưng đôi mắt đỏ hoe của bà là câu trả lời rõ ràng nhất.

Từ phía sau, cậu bé Khánh bước tới, ngơ ngác:

“Mẹ ơi, chú bị gì vậy mẹ?”

Người phụ nữ ngồi xuống, ôm lấy con trai, thì thầm:

“Con trai… đây là chú… nhưng cũng là… ba ruột của con.”

Cậu bé lùi lại, mắt mở to. “Không thể nào…”

Bất ngờ, một tiếng rầm vang lên ở đầu hẻm. Một chiếc xe đen bóng lao tới, phanh gấp. Một người đàn ông cao lớn bước xuống – chính là ông Trịnh Văn Hòa, người cha nuôi của Khải, cũng là Chủ tịch danh dự tập đoàn Trịnh Gia.

“Khải! Con làm gì ở đây? Mau lên xe!”

Khải đứng dậy, nhìn ông bằng ánh mắt không còn kính nể.

“Cha… hay đúng hơn là người đã bắt tôi khỏi mẹ ruột mình?”

Ông Hòa cứng đờ, ánh mắt chuyển sang người phụ nữ đứng bên quầy. “Ra là mày… con đàn bà năm xưa dám chống lại tao!”

Người phụ nữ không sợ. “Ông đã cướp con tôi, rồi bỏ mặc tôi sống lay lắt bao năm. Giờ ông còn muốn gì?”

Ông Hòa nghiến răng, giọng đầy đe dọa:

“Nó là con tao! Tao nuôi nó, cho nó tiền bạc, quyền lực, địa vị! Mày nghĩ chỉ cần một quán bún dơ bẩn là giành lại được nó sao?”

Khải bước lên, chắn giữa ông Hòa và người phụ nữ. “Con người mà cha nuôi là một hình nhân không ký ức, không tình cảm. Giờ tôi biết mình là ai, và tôi không thể sống giả tạo thêm được nữa.”

“Khải – con sẽ hủy hoại tất cả những gì tao gây dựng!”

“Tôi sẽ bắt đầu lại. Từ chính nơi này. Từ máu thịt thật sự của tôi.”

Vài tuần sau, một quán bún bò mang tên “Bún Bò Khánh – Hương Vị Gia Đình” mở ngay mặt tiền đường Nguyễn Hữu Hào, do tập đoàn Trịnh Gia đầu tư – nhưng không mang tên ông Hòa nữa. Người đứng tên chính thức là Trịnh Khải và… Nguyễn Thị Mai – người phụ nữ năm xưa từng mất tất cả.

Khách hàng kéo đến không chỉ vì hương vị thơm ngon, mà còn vì câu chuyện xúc động phía sau. Và ở đó, mỗi sáng, cậu bé Khánh lại chạy bàn với nụ cười hồn nhiên, bên người cha ruột đã tìm lại được chính mình.

Sài Gòn – nơi tưởng như nuốt chửng mọi ký ức – vẫn luôn cất giữ những bí mật chờ ngày hé mở. Và đôi khi, một tô bún bò giữa lòng thành phố cũng có thể là điểm bắt đầu của một hành trình trở về quá khứ, để làm lại tương lai.