“Nửa đêm, cô tỉnh dậy vì nghe tiếng loạt xoạt trong bếp. Nhưng khi bước ra khỏi phòng… thứ cô nhìn thấy khiến tim cô như ngừng đập.”
Trời đổ mưa như trút nước khi Hương đang trên đường về quê. Cô gái trẻ ngoài đôi mươi vừa rời khỏi thành phố, lòng nhẹ tênh sau một cuộc chia tay không lời tiễn biệt. Hương chỉ muốn về quê mẹ vài ngày, lánh xa cái ồn ào, hỗn độn của Sài Gòn — nơi có quá nhiều ký ức khiến cô nghẹt thở.
Cơn mưa không nằm trong dự báo thời tiết. Chiếc xe máy cà tàng bất chợt khựng lại giữa đoạn đường rừng heo hút, chỉ có ánh đèn xe và bóng cô in xuống nền nhựa loang nước. Điện thoại không có sóng. Trời tối mịt.
Hương kéo tấm áo mưa đã rách bên vai, cố gắng dắt xe vào bên lề. Cô thầm trách mình vì đã chọn con đường tắt ít người qua lại này.
“Xe hư giữa đường vắng, không sóng điện thoại, và trời thì như muốn dìm chết người ta…” – Hương lẩm bẩm, vừa ướt vừa lạnh, vừa sợ.
Rồi như một phép màu, phía trước hiện ra ánh đèn le lói. Một căn nhà nhỏ, tường gạch đỏ, nằm lặng lẽ cạnh một gara sửa xe đơn sơ. Dưới mái hiên, có chiếc bảng gỗ ghi nguệch ngoạc:
“Sửa xe – 24/24”
Cô gõ cửa, tim đập thình thịch. Không hiểu là vì lạnh hay vì sợ.
Một lúc sau, cửa hé mở. Người đàn ông bước ra — khoảng ngoài ba mươi, dáng cao lớn, khuôn mặt rám nắng, đôi mắt sâu và ánh nhìn khó đoán. Anh mặc chiếc áo ba lỗ lấm lem dầu mỡ, mái tóc ướt mồ hôi dính vào trán.
“Xe em hư à?” – Anh hỏi, giọng khàn nhưng trầm ấm.
“Dạ… vâng. Em đi đường này về quê, ai ngờ mưa lớn quá rồi xe lại chết máy. Anh có thể giúp em không?”
Người đàn ông nhìn chiếc xe rồi gật đầu. Anh lặng lẽ xắn tay áo, kéo xe vào gara mà không hỏi gì thêm. Hương đứng nép dưới mái hiên, nhìn theo bóng anh lầm lũi làm việc trong ánh đèn vàng mờ mờ.
Khoảng hơn 30 phút sau, anh quay lại.
“Máy ướt nước. Tối nay em không đi được đâu. Mai anh kiểm tra kỹ hơn rồi tính.”
“Vậy… em có thể ngủ nhờ ở đây một đêm không ạ? Gần đây em không thấy nhà ai khác…”
Anh nhìn cô vài giây. Cái nhìn không khó chịu, cũng chẳng thân thiện. Chỉ lặng lẽ như cân nhắc điều gì đó.
“Ừ. Phòng trống trong kia. Em cứ ngủ đi. Khóa cửa lại nếu sợ.”
Căn phòng tuy nhỏ nhưng gọn gàng, có giường gỗ, chăn mỏng và cửa sổ nhìn ra vườn sau. Hương tắm rửa qua loa, thay bộ đồ sạch, và nằm xuống cố dỗ giấc ngủ trong không gian lạ lẫm.
Lúc đồng hồ chỉ 2:37 sáng, Hương choàng tỉnh vì nghe tiếng động lạ. Như tiếng loạt xoạt… kim loại chạm vào nhau. Lúc xa lúc gần. Dưới bếp? Hay… trong gara?
Cô nín thở lắng nghe. Tiếng động dừng lại, rồi vang lên trở lại — lần này rõ ràng hơn. Hương nhẹ nhàng mở cửa phòng, tim đập mạnh. Cô rón rén bước ra ngoài hành lang tối om, chỉ có ánh sáng leo lét từ bếp hắt ra.
Khi đến gần, cô dừng lại — trong bóng đêm, người thợ sửa xe đang đứng quay lưng lại phía cô. Nhưng điều khiến Hương sững sờ là:
Anh ta đang rửa một con dao dài, và máu nhỏ từng giọt xuống nền nhà
Hương chết lặng. Cô lùi lại một bước, tay bịt miệng để không bật ra tiếng thét. Con dao — và máu. Rõ ràng là máu. Cô quay đầu, định chạy về phòng, nhưng sàn nhà ướt khiến cô trượt chân, phát ra tiếng “cạch” nhỏ.
Người đàn ông quay lại ngay lập tức.
Ánh mắt họ gặp nhau trong tích tắc. Anh thợ sửa xe sững người.
“Em làm gì ở đây?”
Hương lắp bắp, giọng run run: “Tôi… nghe tiếng… nên ra xem. Anh… anh đang làm gì vậy?”
Anh không trả lời ngay, chỉ thở dài, đặt con dao xuống bồn rửa, lau tay vào khăn vải. Sau đó anh bước chậm đến gần cô, vẻ mặt không hề tức giận hay giấu giếm, chỉ là… buồn.
“Không phải như em nghĩ đâu.” – Anh nói nhỏ.
“Thế… máu đó… là của ai?”
Anh ngồi xuống ghế, ngước lên nhìn Hương – lúc này vẫn còn hoang mang, đứng nép sát tường như phòng thủ.
“Là của con Mực. Con chó của anh.” – Anh đưa tay chỉ ra ngoài hiên.
Hương chớp mắt, khó hiểu.
“Nó bị đinh gỉ đâm vào chân chiều nay, khi anh đi ra bìa rừng nhặt ít củi khô. Anh lo quá nên nửa đêm dậy kiểm tra vết thương. Máu chảy lại, phải lau rửa, sát trùng cho nó. Dao anh dùng để cắt vải băng bó. Anh chỉ không ngờ em lại ra lúc đó…”
Tim Hương dịu lại đôi chút, nhưng vẫn còn run. “Sao anh không nói em biết có chó?”
Anh nhún vai, lặng lẽ: “Nó nhát người lạ. Lúc em đến, nó trốn dưới sàn gara. Giờ vẫn nằm đó, không chịu ăn.”
Hương im lặng. Cô thấy mình như vừa diễn một bộ phim trinh thám trong đầu, mà người đàn ông trước mặt lại chỉ là một người… tốt bụng, vụng về, và lặng lẽ quá mức.
Anh đứng dậy, kéo ghế cho Hương ngồi, rót cho cô ly nước ấm.
“Em nghĩ anh là kẻ giết người à?” – Anh cười, lần đầu trong đêm, nhẹ tênh mà hơi buồn.
Hương đỏ mặt, lí nhí: “Em… em chỉ bất ngờ. Giữa đêm mà thấy cảnh đó, ai chả sợ.”
Cả hai bật cười, phá tan không khí ngột ngạt.
Khi mọi thứ đã lắng lại, Hương nhìn kỹ hơn gương mặt anh — dưới ánh đèn bếp, cô thấy có một vết sẹo mờ kéo dài từ cổ xuống bả vai. Cô không hỏi, nhưng anh dường như nhận ra ánh mắt cô.
“Tai nạn lúc trước. Anh từng đi bộ đội.” – Anh kể, giọng đều đều, không tự hào, cũng chẳng hối tiếc. “Sau khi xuất ngũ, anh về quê mở tiệm sửa xe. Sống yên bình, không bon chen, không liên lạc với ai trên thành phố.”
“Anh tên gì?” – Hương hỏi, lần đầu cô thật sự tò mò.
“Anh tên Lâm.”
“Em là Hương.” – Cô khẽ đáp.
“Cái tên hợp với em.” – Anh mỉm cười.
Họ ngồi bên nhau như thế, giữa căn bếp nhỏ, bên ngoài vẫn mưa rả rích. Cô kể cho anh nghe về chuyện chia tay, về người cũ đã phản bội, về cảm giác hụt hẫng khi rời thành phố.
Anh không cắt ngang, không dạy dỗ. Chỉ im lặng nghe, như một người đã đi qua nhiều giông bão.
Sáng hôm sau, trời trong veo như chưa từng mưa. Hương thức dậy, nghe tiếng chó sủa nhỏ. Cô bước ra thấy con Mực nằm dưới hiên, chân đã được băng bó cẩn thận. Nó nhìn cô rồi… vẫy đuôi.
Anh Lâm đang lau xe cô.
“Xong rồi. Em có thể đi được rồi đấy.”
Hương đứng lặng, tay siết quai ba lô. Cô không muốn đi. Nhưng cũng không biết ở lại với lý do gì.
“Em có thể… gửi xe ở đây vài ngày được không?” – Cô hỏi, giọng cố giữ bình tĩnh.
Anh Lâm ngẩng lên, nhíu mày.
“Sao thế?”
“Em chưa chắc muốn về quê lúc này.”
Anh gật đầu, không hỏi thêm gì. “Nhà anh nhiều phòng. Cứ ở lại nếu em muốn. Nhưng nhớ là ở đây… không có gì vui đâu.”
Hương cười khẽ. “Em cũng không còn thích nơi quá vui nữa rồi.”
Vài ngày sau đó, Hương ở lại. Cô giúp anh nhặt củi, nấu ăn, thậm chí phụ anh sửa vài món vặt. Con Mực đã thân với cô, cứ lẽo đẽo theo sau như cái bóng.
Cô không nói gì nhiều, anh cũng chẳng cần hỏi. Nhưng cả hai dần hiểu nhau qua những hành động nhỏ.
Một hôm, khi trời lại đổ mưa, cô đứng dưới mái hiên cùng anh.
“Cơn mưa lần trước, nếu không có nó… chắc em chẳng gặp anh.”
Anh Lâm khẽ cười, mắt nhìn xa xăm: “Mưa làm người ta thấy được những điều mình thường bỏ lỡ.”
Mỗi sáng thức dậy, Hương đều nghe tiếng rì rì của máy móc và tiếng anh Lâm huýt sáo khe khẽ trong gara. Thường thì cô sẽ pha cà phê, đặt cốc lên bàn gỗ cũ gần đó rồi lui ra, để lại lời nhắn bằng mẩu giấy:
“Đừng quên ăn sáng. – Hương”
Họ dần quen với những giao tiếp không lời như thế.
Có hôm trời nóng, cả hai cùng mang ghế ra hiên, ngồi uống nước dừa. Con Mực nằm duỗi dài dưới chân, thở khì. Anh kể cô nghe về lần suýt chết khi phá một quả mìn chưa nổ, về người bạn thân hy sinh ngay trước mắt, và lý do anh chọn sống lặng lẽ thế này.
“Anh từng nghĩ… nếu mình sống sót, thì phải sống làm sao cho đáng. Nhưng rồi về đây, anh nhận ra: sống bình yên thôi, đã là đáng lắm rồi.”
Hương lặng thinh. Cô thấy nơi anh có điều gì đó khiến người khác tin tưởng – không phải vì lời nói, mà vì những vết thương cũ anh chẳng cần giấu.
Đến ngày thứ bảy, Hương nhận được cuộc gọi từ mẹ. Bà bảo có người ở quê hỏi thăm cô, rằng ba Hưng – người yêu cũ – muốn gặp cô nói chuyện một lần, mong gỡ bỏ hiểu lầm.
Cô im lặng rất lâu sau cuộc gọi ấy.
Chiều hôm đó, cô nói với anh Lâm:
“Ngày mai em sẽ về quê.”
Anh chỉ gật đầu. Không níu kéo, không hỏi lý do. Như thể… anh đã đoán trước từ đầu.
“Em đi cẩn thận.”
“Vâng… cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã cho em ngủ nhờ, và… nhiều thứ khác.”
“Cảm ơn em… đã ở lại vài ngày.”
Anh ngước nhìn cô, ánh mắt như gió qua tán lá – không lời nhưng dịu dàng.
Trên đường về, Hương cứ nhìn gương chiếu hậu. Không hiểu vì sao. Cô biết mình không nợ người yêu cũ lời giải thích, cũng chẳng nợ anh Lâm điều gì. Nhưng cảm giác hụt hẫng lại trào lên khi con đường làng dần hiện ra phía trước.
Chiều hôm ấy, sau khi chào mẹ, ăn bữa cơm quen thuộc, cô ngồi thừ nhìn điện thoại, tay mở khung chat với một người – nhưng không nhắn gì cả.
Rồi… cô thấy một dòng tin mới:
“Nếu em quên đồ gì, anh vẫn giữ.” – từ anh Lâm.
Cô nhìn quanh, giật mình. Cô đã mang hết đồ rồi mà?
Một lúc sau, tin nhắn tiếp theo tới:
“Anh giữ hộ em… vài ngày bình yên.”
Cô bật cười. Nước mắt cũng rơi ra lúc nào không biết.
Vài tháng sau, khi trời Sài Gòn lại vào mùa mưa, cô quay lại con đường ấy. Cũng một cơn mưa bất chợt, cũng chiếc xe cũ và ánh đèn le lói phía gara cũ.
Cô bước vào sân, con Mực từ trong nhảy chồm ra, sủa lên vui mừng.
Anh Lâm đang cúi đầu sửa một chiếc xe đạp, ngẩng lên, khựng lại một giây.
“Anh vẫn còn giữ… mấy ngày bình yên cho em chứ?” – Cô hỏi, giọng nửa đùa nửa thật.
Anh đứng dậy, gật đầu. Không cười, nhưng ánh mắt thì ấm hơn mọi tia nắng.
“Lần này… em tính ở lại mấy ngày?”
Hương nhìn lên trời, giơ tay hứng mưa.
“Có thể… là lâu hơn một chút.”