Đêm ấy, dưới ánh đèn vàng của đại sảnh biệt thự nhà họ Trịnh, cô – một lao công mang giày mượn, váy thuê, son phấn lòe loẹt – nắm tay vị tỷ phú trẻ tuổi nhất châu Á, bước qua hàng trăm khách mời quyền lực đang ngơ ngác nhìn nhau. Không ai biết rằng, chỉ vài giờ trước, cô còn đang lau sàn nhà vệ sinh tầng hầm khách sạn. Còn anh – người thừa kế lạnh lùng, kiêu ngạo – lại cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Đêm nay, chỉ cần em cười, cả thế giới này… anh sẽ làm cho nó cúi đầu dưới chân em.”
Trịnh Hạo – cái tên khiến cả giới tài chính trong và ngoài nước nể sợ – nổi tiếng với ba điều: tài giỏi, lạnh lùng và không bao giờ yêu ai. Truyền thông gọi anh là “người đàn ông băng giá”, còn giới đầu tư thì gọi anh là “con cáo trẻ”. Nhưng tối hôm đó, tại bữa tiệc mừng sinh nhật lần thứ 70 của ông nội anh – chủ tịch tập đoàn Trịnh Thị – anh bất ngờ tuyên bố đã có vợ.
Và vợ anh… chính là Nguyễn An – một cô lao công được thuê gấp trong vòng ba tiếng đồng hồ, với giá 30 triệu đồng – để giả làm vợ anh chỉ trong một đêm.
Nguyễn An 24 tuổi, là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học nhưng không tìm được việc làm đúng ngành. Cô làm lao công ca đêm trong một khách sạn 5 sao để có tiền chữa bệnh cho mẹ. Gương mặt An rất ưa nhìn, dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt đen sâu và ánh nhìn thông minh. Nhưng không ai nhìn thấy những điều đó khi cô mặc bộ đồng phục xanh lá mòn bạc, đeo khẩu trang và tay lúc nào cũng cầm cây lau nhà.
Hôm đó, khi đang chùi rửa nhà vệ sinh nữ ở tầng VIP, một người đàn ông mặc vest xám đậm, cao lớn, mặt đeo kính đen bước vào. An hoảng hốt:
— Xin lỗi, anh vào nhầm…
— Cô tên gì? – anh ta cắt lời.
— Tôi… Nguyễn An. Nhưng tôi đang làm việc…
— Cô muốn 30 triệu trong 1 đêm không?
Cô đứng sững. Một câu hỏi quá trực tiếp, quá đáng ngờ. Nhưng rồi anh ta rút từ túi ra một tấm thẻ đen, ném xuống sàn trước mặt cô:
— Không phải kiểu đó. Làm vợ giả. Của Trịnh Hạo. Tối nay.
Một tiếng sau, Nguyễn An được đưa đến một salon cao cấp. Người đàn ông kỳ quặc – tên Lâm, trợ lý riêng của Trịnh Hạo – giám sát toàn bộ quá trình biến hóa của cô: váy đen ôm sát người, son đỏ thẫm, tóc búi cao, đôi giày cao gót Christian Louboutin như lưỡi dao dưới chân. Cô không nhận ra chính mình trong gương.
— Tại sao lại là tôi?
— Vì cô là người duy nhất lọt vào hệ thống nhận diện của cậu Hạo khi đi ngang qua camera hành lang. Cô… có gương mặt giống một người.
— Một người?
— Người cậu ấy từng yêu. Nhưng đã chết.
Tại biệt thự họ Trịnh, Trịnh Hạo đứng giữa đại sảnh như một pho tượng sống. Ánh mắt anh lạnh lùng quét qua đám đông. Khi Nguyễn An bước vào, ánh nhìn ấy bỗng dừng lại. Không phải vì cô đẹp, mà vì cô quá giống ai đó – ai đó anh đã chôn chặt trong tim suốt 5 năm.
Kế hoạch rất đơn giản: cô phải giả làm vợ anh trong suốt bữa tiệc, trả lời vài câu hỏi, mỉm cười và không được tự ý nói gì không có trong kịch bản. Nhưng ngay từ khoảnh khắc đầu tiên họ đứng cạnh nhau, mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
— Tôi tưởng chỉ là diễn một vai thôi? – An thì thầm.
— Tôi đổi ý rồi. – Hạo nói nhỏ. – Em sẽ không chỉ là vợ tôi đêm nay. Mà còn phải khiến tất cả tin rằng tôi điên cuồng vì em.
— Vì sao?
Anh không trả lời. Nhưng cái cách tay anh siết lấy eo cô, ánh mắt như dán vào từng chuyển động nhỏ nhất của cô, khiến tim cô bỗng đập nhanh. Có gì đó… không giống giả vờ.
Buổi tiệc diễn ra như một màn diễn hoàn hảo.
Trịnh Hạo nắm tay Nguyễn An đi chào từng vị khách. Mỗi lời anh nói, mỗi cái chạm tay nhẹ nhàng, ánh mắt ân cần đều khiến cô ngỡ ngàng. Anh diễn như thể đã yêu cô cả đời. Không ai nghi ngờ. Trái lại, họ thì thầm với nhau:
— Trịnh Hạo thay đổi rồi.
— Cậu ta biết yêu rồi.
— Cô gái ấy… là ai vậy?
Trong đầu An, mọi thứ rối loạn. Cô chỉ là một lao công, không hiểu được trò chơi quyền lực mà mình đang bị cuốn vào. Nhưng cô cảm nhận rõ một điều: ánh mắt Trịnh Hạo dành cho cô, có gì đó rất thật.
Sau màn nhảy mở đầu, họ lùi ra khu vườn phía sau biệt thự.
— Hết chưa? Tôi có thể đi rồi chứ? – An hỏi, cố giữ giọng lạnh lùng.
— Vẫn chưa xong. – Hạo nói, rút từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn. Viên kim cương to bằng móng tay sáng rực dưới ánh trăng. – Em có muốn đổi đời thật không?
— Ý anh là gì?
— Làm vợ tôi. Thật. Ba tháng.
— Cái gì? Anh điên à?
— Tôi cần một người như em để ngăn ông nội ép cưới tiểu thư Tống gia. Nếu tôi tự ý hủy hôn, tập đoàn sẽ mất mối làm ăn hàng trăm tỷ. Nhưng nếu tôi đã có vợ – hợp pháp – thì chẳng ai ép được tôi nữa.
— Anh nghĩ tôi là gì? Một món hàng?
— Không. Em là con át chủ bài duy nhất tôi có thể tin, vì em không nằm trong ván cờ này.
An nhìn anh chằm chằm. Cô biết đây không phải chuyện đùa. Nhưng rồi, cô nghĩ tới mẹ đang nằm viện. Khoản viện phí sắp tới. Cuộc sống túng quẫn…
— Ba tháng, bao nhiêu tiền?
— Một tỷ. Cộng thêm hợp đồng lao động chính thức sau đó. Công việc không phải… lau sàn nữa.
Cô cười nhạt.
— Được. Nhưng tôi có điều kiện.
— Nói.
— Không được chạm vào tôi khi không cần thiết. Không được kiểm soát cuộc sống của tôi. Và sau ba tháng, anh phải biến mất khỏi thế giới của tôi.
Trịnh Hạo gật đầu. Anh không hề nói với cô rằng… ba điều kiện ấy, anh sẽ phá vỡ cả ba.
Từ khi hợp đồng “hôn nhân” bắt đầu, An được chuyển vào sống tại căn penthouse cao cấp của Trịnh Hạo. Cô có phòng riêng, người giúp việc riêng, tài xế riêng. Mọi thứ như mơ – nhưng cũng như… chiếc lồng son.
Cô bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn. Mỗi lần ra ngoài, luôn có người theo dõi. Một lần cô thử đi lạc hướng, lập tức nhận được tin nhắn:
“Về nhà đi, An. Ở ngoài đó không an toàn.”
Một buổi tối, cô phát hiện trong phòng mình có camera giấu kín. Cô đập nát nó ngay trong đêm, rồi lao ra phòng khách:
— Anh nghĩ tôi là gì? Một tù nhân?
Trịnh Hạo bước ra từ phòng làm việc, ánh mắt trầm xuống.
— Tôi bảo Lâm lắp nó. Không phải để theo dõi em. Mà để bảo vệ.
— Bảo vệ khỏi cái gì?
Anh im lặng một lúc lâu, rồi đưa cô một tập hồ sơ dày. Trong đó là hình ảnh chụp lén cô, mẹ cô, địa chỉ bệnh viện, thậm chí cả nhật ký bệnh án… Tất cả được điều tra bởi người của Tống Gia.
— Họ nghĩ em là quân cờ tôi dựng nên để chơi trò hủy hôn. Và họ… không thích thua.
— Anh đang khiến tôi bị kéo vào cuộc chiến này.
— Tôi xin lỗi. Nhưng tôi không thể lùi được nữa.
Cô nhìn anh. Lần đầu tiên, cô thấy trong ánh mắt lạnh băng đó… là sự bất lực, thậm chí đau khổ.
— Chúng ta… chỉ còn cách diễn tiếp cho tới khi kết thúc. – cô nói khẽ.
Anh nhìn cô thật lâu, rồi gật đầu.
— Nhưng An… hãy cẩn thận với cả những người ở gần em nhất. Cả Lâm cũng không còn đáng tin.
Thời gian trôi qua, cả hai bắt đầu quên mất đâu là thật, đâu là giả.
Những cái nắm tay không còn gượng gạo. Ánh mắt anh dành cho cô dường như chứa đựng điều gì đó ngày càng rõ ràng. Và điều lạ lùng nhất… là trái tim cô cũng bắt đầu lệch nhịp.
Một đêm mưa lớn, mất điện. Cô và anh cùng kẹt lại trong nhà. Trịnh Hạo lấy cây đàn piano trong phòng khách ra chơi một bản nhạc không lời.
— Bài gì vậy? – cô hỏi, ngồi cạnh anh.
— Không tên. Tôi viết cho một người… không còn nữa.
— Là người tôi giống?
Anh gật. Rồi khẽ nói:
— Nhưng giờ tôi thấy… người trước mặt tôi, mới là người khiến tôi không thể rời mắt.
An quay đi. Tim cô đập loạn. Cô không biết phải tin hay sợ nữa.
Bởi vì đúng lúc ấy, cửa chính bật mở. Một người phụ nữ xông vào – ướt sũng, gương mặt lạnh lẽo – đứng trước mặt họ, giọng rít qua kẽ răng:
— An? Mày tưởng mày là ai? Tao sẽ cho mày biết… kết cục của việc dám cướp lấy vị trí thuộc về tao.
Là Tống Hạ – con gái duy nhất của Tống gia. Vị hôn thê cũ của Trịnh Hạo.
Tống Hạ bước vào như một cơn bão. Cô ta lạnh lùng nhìn Nguyễn An từ đầu tới chân, rồi cười nhạt:
— Giống… thật đấy. Nhưng vẫn chỉ là hàng nhái. Trò này, Trịnh Hạo, anh chơi cũ quá rồi.
— Hạ, em không có quyền xuất hiện ở đây nữa. – Trịnh Hạo đứng chắn trước An.
— Không có quyền? – cô ta cười khẩy. – Tôi là vị hôn thê hợp pháp của anh theo hôn ước hai nhà. Tôi có quyền làm tất cả, kể cả loại bỏ con rối rẻ tiền này khỏi cuộc đời anh.
An bước lên, không còn sợ nữa:
— Cô muốn gì?
— Tôi muốn cô biết vị trí thật của mình. – Tống Hạ gằn từng chữ. – Và tôi cũng muốn nói cho cô biết… ai mới là người thuê người theo dõi mẹ cô, tung tin giả lên mạng xã hội, phá hồ sơ xin việc của cô ngay từ đầu.
An chết lặng.
— Là… cô?
— Không. – Tống Hạ nhoẻn miệng. – Là trợ lý Lâm. Người được anh Hạo “tin tưởng tuyệt đối”.
Ngay lúc đó, từ phía sau hành lang, Trợ lý Lâm bước ra. Khuôn mặt lạnh như đá, không hề ngạc nhiên.
— Sao anh làm thế? – Trịnh Hạo hỏi, giọng trầm đục.
Lâm mỉm cười.
— Vì cậu quá yếu đuối. Cậu tưởng có thể điều khiển cả tập đoàn với thứ tình cảm ảo tưởng đó à? Tôi đã bên cạnh gia đình Trịnh suốt 20 năm. Tôi hiểu rõ… muốn giữ quyền lực, phải biết cắt bỏ những thứ mềm yếu, kể cả là tình yêu.
— Vậy nên anh định hủy cô ấy?
— Không chỉ hủy. Tôi muốn để cô ấy tự rời bỏ cậu. Bằng nỗi sợ. Bằng áp lực. Bằng việc cho cô ấy thấy rằng cậu không thể bảo vệ được cô ta.
Nguyễn An đứng lặng. Cô hiểu mọi chuyện giờ không còn là một vở diễn nữa. Cô đã rơi vào một trận chiến mà sinh mạng cũng có thể là cái giá.
— Tôi sẽ không đi đâu cả. – cô nói dứt khoát.
— Em không cần phải ở lại. – Trịnh Hạo quay sang cô. – Mọi thứ anh có thể mất. Nhưng anh không muốn mất em.
Trong giây phút đó, Trịnh Hạo đã hoàn toàn buông bỏ cái mặt nạ “người đàn ông băng giá”.
Vài ngày sau, truyền thông chấn động: Trợ lý Lâm bị bắt vì gian lận tài chính, liên kết với Tống Gia để làm rò rỉ thông tin mật của Trịnh Thị. Tống Hạ rút lui khỏi giới kinh doanh, bị ép rời khỏi hội đồng quản trị.
Còn Nguyễn An – người từng chỉ là cô lao công vô danh – giờ trở thành một “bí ẩn” trong giới truyền thông. Không ai biết cô là ai, từ đâu đến, hay vì sao lại rời khỏi biệt thự Trịnh gia vào đúng 12 giờ đêm, ngày kết thúc hợp đồng.
Trịnh Hạo tìm cô khắp nơi.
Gọi điện – tắt máy. Gửi thư – không hồi âm. Anh đến bệnh viện nơi mẹ cô nằm, nhưng họ đã chuyển viện.
Ba tháng sau, trong một buổi họp cổ đông, Trịnh Hạo lặng lẽ nói:
— Tôi có thể mất tất cả. Nhưng có một người… tôi vẫn đang đi tìm.
Một năm sau, tại Đà Lạt, trong một quán cà phê nhỏ ven hồ Xuân Hương, anh nhìn thấy cô.
Nguyễn An, trong chiếc váy trắng giản dị, đang đọc sách, ánh mắt lặng yên như sương mai.
Anh bước tới, ngồi đối diện, không nói gì.
Cô ngước lên. Và chỉ hỏi một câu:
— Anh có còn định giả vờ nữa không?
Anh cười – nụ cười đầu tiên không gượng ép trong suốt nhiều năm:
— Anh chưa từng giả vờ. Chỉ là không dám thật.
Cô không đáp. Nhưng khi gió lướt qua, trang sách khẽ lật, anh thấy một tấm ảnh nhỏ lấp ló – là anh và cô, trong đêm tiệc hôm đó.
Cô đã giữ nó… suốt một năm.
Không phải tất cả những mối quan hệ bắt đầu bằng sự dối trá đều đi đến tan vỡ. Có những vở kịch, dù được dựng nên bằng hợp đồng, nhưng đến cuối cùng… lại viết nên một tình yêu thật.
Và Nguyễn An – cô lao công được thuê để “giả làm vợ tỷ phú một đêm” – đã khiến trái tim băng giá của người đàn ông lạnh lùng nhất Châu Á… tan chảy suốt một đời.