Một buổi chiều mùa đông lất phất mưa bay, không khí Hà Nội ẩm lạnh và xám xịt như chính những tâm sự chưa nói của thành phố.
Trong một góc nhỏ của quán cà phê sang trọng nằm khuất trong con hẻm yên tĩnh ở phố Tràng Thi, một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trầm ngâm bên ly cà phê chưa nguội. Anh mặc vest đen, đồng hồ Thụy Sĩ lấp lánh trên cổ tay trái, ánh mắt xa xăm nhìn qua cửa kính đọng nước. Không ai để ý anh là ai, nhưng nếu để ý kỹ, họ sẽ nhận ra đó chính là Minh Quân – Chủ tịch tập đoàn công nghệ nổi tiếng, mới 32 tuổi đã nắm trong tay cả đế chế.
Cánh cửa quán khẽ mở, kéo theo làn gió lạnh thốc vào. Một cậu bé khoảng mười ba tuổi, áo mưa đã sờn, đôi dép lê đẫm nước, tay cầm hộp gỗ đánh giày cũ kỹ, rụt rè bước vào.
– Chào chú ạ, chú có muốn đánh giày không ạ? Chỉ 15 nghìn thôi ạ, nhanh lắm ạ.
Cậu nói mà run run, không rõ vì lạnh hay vì sợ nhân viên sẽ đuổi ra như mọi lần. Chủ quán nhíu mày, toan đứng dậy, nhưng Minh Quân bất ngờ giơ tay ngăn lại.
– Lại đây. Đánh cho chú đôi giày này.
Cậu bé mừng rỡ chạy tới, quỳ xuống trước đôi giày da đen bóng, gật đầu lễ phép. Minh Quân nhìn cậu, thấy gò má nhăn nheo vì lạnh, bàn tay bé nhỏ thô ráp và đỏ ửng. Cậu làm rất nhanh, rất chuyên nghiệp. Nhưng khi vừa nâng nhẹ chân trái của Minh Quân lên để lau, bỗng khựng lại.
Ánh mắt cậu bé dán chặt vào bàn tay đang cầm ly cà phê của Minh Quân. Một thoáng sững người.
– Tay… tay chú bị gì vậy ạ?
Minh Quân giật mình. Bàn tay phải của anh có một vết sẹo lớn, kéo dài từ cổ tay đến gần mu bàn tay – một vết sẹo đã theo anh từ khi mới mười tuổi.
– Chú bị tai nạn từ nhỏ, không có gì đâu.
Cậu bé không nói gì thêm. Nhưng sau vài giây im lặng, cậu buột miệng:
– Cháu cũng có vết sẹo y hệt như vậy… Ở tay phải. Hồi đó cháu bị ngã trong một vụ cháy. Lúc mẹ cháu đẩy cháu ra khỏi căn nhà đang bốc lửa… thì bà không ra kịp.
Minh Quân buông nhẹ ly cà phê, ánh mắt đột nhiên co lại.
– Cháu tên là gì?
– Dạ, cháu tên là Bảo. Nguyễn Gia Bảo. Mẹ cháu tên là Ngọc Hà. Bà từng làm giúp việc ở khu Biệt thự Quảng An. Cháu không nhớ mặt cha, chỉ có bức hình mẹ chụp với một người đàn ông lạ.
Nghe đến đây, Minh Quân thấy tim mình như có ai bóp nghẹt. Anh rút điện thoại, mở một tấm ảnh cũ, giơ ra trước mặt cậu bé.
– Có phải… là người này?
Bảo nhìn kỹ, mắt bỗng mở to, rồi gật đầu thật mạnh.
– Đúng rồi! Đây là người trong ảnh của mẹ cháu! Chú biết ông ấy à?
Minh Quân nhắm mắt. Bức ảnh anh vừa đưa ra là ảnh chụp cha anh – ông Minh Đức, người sáng lập tập đoàn, đã qua đời mười năm trước.
– Cháu… là con trai của ông ấy. Là em trai… của chú.
Không khí như đặc quánh lại.
Bảo đứng sững. Còn Minh Quân, cảm xúc cuộn trào dữ dội. Anh nhớ về năm mình mười tuổi – ngày cha anh về nhà với cánh tay bị thương, mẹ anh khóc cả đêm. Một tháng sau, người phụ nữ tên Ngọc Hà – giúp việc cũ – biến mất không để lại dấu vết. Anh không hiểu chuyện gì, chỉ biết từ đó cha anh càng lạnh lùng hơn.
Mãi đến khi cha mất, Minh Quân mới vô tình đọc được bức thư chưa gửi trong két sắt: “Anh nợ em một lời xin lỗi… và một đứa con trai.”
Suốt bao năm, anh âm thầm tìm kiếm đứa em cùng cha khác mẹ kia – không phải vì trách móc, mà vì lời hứa với mẹ anh lúc bà hấp hối: “Nếu con có một người em cùng máu mủ, hãy bảo vệ nó.”
Minh Quân cúi xuống, nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu bé. Bảo ngơ ngác nhìn anh, như thể vẫn chưa dám tin. Bàn tay nhỏ, lạnh và đầy vết chai.
– Từ giờ… chú sẽ lo cho cháu. Cháu không phải đánh giày nữa. Về nhà với chú nhé?
Bảo lùi lại, mặt đầy nghi ngại.
– Chú nói thật không? Cháu… cháu đã quen với việc ngủ gầm cầu, ăn bánh mì thừa. Chú… không sợ cháu làm phiền cuộc sống giàu có của chú sao?
Minh Quân cười – lần đầu tiên trong buổi chiều mưa ấy, một nụ cười thật lòng.
– Chú từng ngủ gầm cầu rồi. Năm mười bảy tuổi, chú bỏ nhà đi, vì nghĩ cha không yêu mình. Nhưng rồi chú nhận ra, không ai có thể chọn nơi mình sinh ra… chỉ có thể chọn cách mình sống. Cháu không phải phiền, cháu là gia đình.
Cậu bé bật khóc. Giọt nước mắt rơi lên đôi giày vừa đánh xong.
Ba tháng sau.
Cả mạng xã hội chấn động khi thấy Chủ tịch Minh Quân dẫn theo một cậu bé ăn mặc giản dị, xuất hiện trong buổi lễ khai trương trung tâm công nghệ mới. Truyền thông đổ dồn ánh mắt về phía cậu bé.
– Đây là Nguyễn Gia Bảo – em trai tôi. Dù không lớn lên cùng nhau, nhưng từ hôm nay, chúng tôi sẽ đi tiếp con đường còn lại cùng nhau.
Khán phòng vỡ òa.
Một năm sau.
Bảo trở thành học sinh xuất sắc của một trường quốc tế. Minh Quân mở một quỹ học bổng mang tên “Ngọc Hà” – giúp đỡ hàng trăm trẻ em đường phố có cơ hội đến trường.
Nhưng không phải ai cũng vui. Trong bóng tối, Hưng – một người chú họ của Minh Quân – kẻ từng âm thầm nhắm đến vị trí chủ tịch – đang lặng lẽ thu thập thông tin, chuẩn bị cho một cú phản đòn…