Một buổi sáng mùa đông se lạnh, bầu trời xám xịt như báo hiệu điều gì đó u ám sắp xảy đến. Cổng chính của Bệnh viện Đa khoa Thành phố bắt đầu nhộn nhịp người ra vào. Đột nhiên, một cảnh tượng kinh hoàng xảy ra khiến tất cả mọi người sững sờ: một chú chó hoang từ đâu lao ra như một cơn lốc, nhằm thẳng vào người đàn ông trung niên vừa bước xuống từ xe ô tô đen bóng đậu trước cổng. Đó là ông Lâm – Giám đốc bệnh viện.
Tiếng la hét vang lên khắp nơi. Nhân viên bảo vệ, y tá, bác sĩ và cả bệnh nhân đều chứng kiến cảnh tượng khó tin ấy: chú chó, dường như mất kiểm soát, cắn xé vào cánh tay và chân của ông Lâm một cách điên cuồng. Máu nhuộm đỏ lớp áo sơ mi trắng tinh ông vẫn thường mặc mỗi khi đến bệnh viện kiểm tra công việc. Bảo vệ bệnh viện phải dùng bình xịt và gậy sắt mới có thể lôi chú chó ra khỏi người ông, trong khi các y bác sĩ vội vã đưa ông vào cấp cứu khẩn cấp.
Nhưng điều khiến cả bệnh viện và thành phố chấn động không phải chỉ là vụ tấn công. Mà là câu chuyện phía sau chú chó ấy, khi sự thật dần được hé lộ…
Một chú chó quen thuộc
Chú chó không hoàn toàn là chó hoang. Một số y tá nhận ra nó. Họ thì thầm với nhau trong hoang mang: “Hình như đó là chú chó của cụ Tư, bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối năm ngoái…”
Cụ Tư là một cụ ông già yếu, từng điều trị dài ngày tại khoa Nội của bệnh viện. Ông sống một mình trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô, không người thân thích, chỉ có một người bạn trung thành duy nhất là chú chó nhỏ tên Vàng. Vàng lông xù, đôi mắt luôn ánh lên vẻ thông minh và trung thành tuyệt đối. Mỗi lần cụ Tư nhập viện, Vàng đều đi theo, nằm dưới gốc cây trước cổng bệnh viện chờ đợi, bất kể nắng hay mưa.
Người bệnh, bác sĩ, cả y tá đều thương Vàng. Họ thường lén cho nó ăn, xoa đầu an ủi. Nó không bao giờ rời bệnh viện cho đến khi cụ Tư xuất viện. Câu chuyện chú chó trung thành từng được nhiều người chia sẻ như một biểu tượng ấm áp giữa chốn đầy bệnh tật.
Bi kịch xảy ra
Cụ Tư phát hiện ung thư giai đoạn cuối khi đã quá muộn. Tuy nhiên, nhờ sự chăm sóc tận tình từ một vài y bác sĩ có tâm, ông vẫn giữ được tinh thần lạc quan. Trong suốt những ngày cuối đời, Vàng vẫn ngày ngày nằm dưới gốc cây quen thuộc chờ ông. Nhưng rồi, đột ngột, một hôm cụ Tư qua đời sau một cuộc tranh cãi dữ dội giữa người nhà bệnh nhân cùng ban giám đốc bệnh viện.
Tin đồn bắt đầu lan truyền: Cụ Tư từng được bác sĩ đề xuất điều trị miễn phí theo chương trình nhân đạo. Tuy nhiên, theo lời kể của một y tá, khi báo cáo được trình lên giám đốc Lâm, ông từ chối phũ phàng, cho rằng “bệnh nhân già, không còn khả năng hồi phục, tốn kém vô ích.” Sau khi bị từ chối, liều thuốc quan trọng không được cấp, cụ Tư suy sụp rồi ra đi trong cô độc.
Ngày hôm đó, Vàng đã tru lên những tiếng tru dài đến lạ. Nhiều người còn rơi nước mắt khi thấy nó ngồi cạnh băng ghế nơi cụ Tư thường ngồi hóng gió, đôi mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Sau tang lễ đơn sơ, Vàng biến mất không ai thấy nó nữa.
Sự trở lại bất ngờ
Và rồi, gần một năm sau, nó trở lại. Nhưng không còn là chú chó hiền lành, ngoan ngoãn mà là một sinh vật mang theo cơn giận dữ. Không ai biết trong thời gian đó, Vàng đã đi đâu, sống như thế nào. Có người bảo nó bị đánh đuổi khỏi bệnh viện, có người nói nó sống lang thang ở bến xe, ăn rác, bị bệnh nhưng vẫn thường quay về cổng viện ngồi lặng lẽ rồi lại đi.
Vụ tấn công ông Lâm không phải ngẫu nhiên. Bởi trước đó vài hôm, một bác sĩ nội trú từng thấy Vàng ngồi lặng lẽ nhìn về phía văn phòng giám đốc. Ánh mắt nó không còn hiền hậu mà đượm nỗi u uất, căm phẫn khó hiểu. Và rồi, sáng hôm ấy, khi ông Lâm vừa bước ra từ xe, Vàng lao đến, như thể nó biết rất rõ mình cần làm gì.
Dư luận bùng nổ
Tin tức lan truyền chóng mặt trên mạng xã hội. Người ta bắt đầu lục lại câu chuyện cũ của cụ Tư và chú chó Vàng. Những đoạn clip ngày xưa quay lại cảnh chú chó ngồi chờ cụ Tư được chia sẻ lại, kèm theo hàng ngàn bình luận xúc động. Những lời chỉ trích nhắm thẳng vào lãnh đạo bệnh viện.
Một phóng viên trẻ, sau khi tìm hiểu sự việc, đã viết một bài báo gây chấn động: “Chú chó không cắn người, nó đang đòi lại công lý cho chủ nhân.” Bài báo đi sâu vào các quyết định của ông Lâm, vạch rõ các dấu hiệu vô cảm trong công tác điều hành và cách mà nhiều bệnh nhân nghèo từng bị đối xử.
Người dân tổ chức đặt hoa ngay trước bệnh viện, nơi Vàng từng nằm đợi. Một nhóm thiện nguyện nhận nuôi chú chó, đưa nó đi điều trị vết thương do bị bảo vệ đánh, đặt tên mới cho nó: “Hy Vọng.”
Cái kết cho những kẻ vô tâm
Vụ việc khiến Sở Y tế vào cuộc thanh tra toàn diện. Dư luận gây sức ép mạnh mẽ. Chỉ sau ba tuần, ông Lâm bị đình chỉ chức vụ để phục vụ điều tra. Các hồ sơ cũ bị rà soát lại, và hàng loạt sai phạm khác trong công tác nhân đạo bị phát hiện.
Giữa lúc mọi thứ rối ren, một clip được tung ra: là đoạn video do camera gần cổng bệnh viện ghi lại cảnh Vàng nằm dưới trời mưa, mắt nhìn lên cửa sổ phòng giám đốc, không rời. Dưới video là dòng caption khiến hàng triệu người rơi nước mắt: “Nó nhớ ai đó, hay đang chờ một lời xin lỗi?”
Tình người và bài học còn mãi
Sau tất cả, Vàng không còn là một chú chó vô danh. Nó trở thành biểu tượng cho sự trung thành, cho tình cảm thuần khiết không bị hoen ố bởi tiền bạc hay quyền lực. Nhiều trường học đưa câu chuyện của nó vào giảng dạy về lòng nhân ái. Một đạo diễn đang dự định làm phim tài liệu về nó.
Người ta bắt đầu nhìn lại cách con người đối xử với nhau – và với những sinh vật xung quanh. Một chú chó không thể nói, nhưng nó đã lên tiếng thay cho hàng trăm, hàng ngàn người từng bị bỏ rơi, từng bị coi nhẹ sự sống.
Câu chuyện của Vàng khép lại bằng hình ảnh nó nằm yên trong vòng tay của các bạn trẻ tình nguyện, ánh mắt dịu lại, không còn giận dữ. Có lẽ, ở đâu đó, cụ Tư cũng đang mỉm cười.
Bởi cuối cùng, công lý đã được nói lên – theo một cách không ai ngờ tới.