Tôi là Mai, 28 tuổi, một nhân viên văn phòng bình thường với một cuộc hôn nhân tưởng chừng yên ổn. Tôi lấy Tuấn – chồng tôi – sau hai năm yêu nhau. Tuấn là một người đàn ông hiền lành, sống tình cảm, luôn quan tâm đến tôi. Chính vì thế, khi anh cầu hôn, tôi không hề do dự. Nhưng có lẽ, tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng chỉ cần vợ chồng thương nhau là đủ. Tôi đã không ngờ rằng, ác mộng thực sự của cuộc hôn nhân này lại mang hình hài… mẹ chồng tôi.
Từ những ngày đầu về làm dâu, tôi đã thấy mẹ chồng là người khó tính. Bà soi xét từ cách tôi gọt trái cây, nấu cơm, đến cả việc tôi mặc gì khi ra ngoài. Tôi cố gắng nhẫn nhịn vì nghĩ rằng bà thuộc thế hệ cũ, quan điểm cổ hủ là chuyện thường. Tuấn cũng thường xoa dịu: “Mẹ chỉ lo cho em thôi. Em đừng để ý.” Tôi tự nhủ phải kiên nhẫn hơn.
Khi tôi mang thai, tôi tưởng mọi chuyện sẽ tốt hơn. Ai mà không vui khi sắp có cháu bồng bế? Nhưng mẹ chồng lại biến sự kiện đó thành một cuộc kiểm soát khủng khiếp. Bà xen vào mọi thứ: từ việc tôi ăn gì, khám ở đâu, cho đến đặt tên con. Bà cấm tôi ăn đồ chua, dù bác sĩ nói không sao; bắt tôi nằm yên suốt ba tháng đầu, không được đi làm; rồi nói rằng nhất định phải sinh con trai. “Nhà này phải có thằng đích tôn!” – bà nói với ánh mắt như dao cứa vào tim tôi.
Tuấn vẫn là người đàn ông tốt, nhưng anh không đủ bản lĩnh để chống lại mẹ. Mỗi lần tôi than phiền, anh lại lảng tránh, hoặc nói tôi ráng chịu. Tôi đã nghĩ mình sẽ chịu được hết, vì đứa con trong bụng, vì một gia đình trọn vẹn. Cho đến cái ngày định mệnh – ngày tôi sinh con.
Hôm đó, tôi trở dạ vào lúc 4 giờ sáng. Tuấn đưa tôi vào viện trong vội vàng. Ca sinh kéo dài gần 12 tiếng, và tôi mất máu khá nhiều. Tôi được đưa vào phòng hồi sức, còn em bé thì được mang đi tắm rửa, kiểm tra. Đứa con tôi sinh ra là một bé gái – nặng 3,2kg, khỏe mạnh, hồng hào.
Khi tôi tỉnh lại sau cơn mệt lả, mẹ tôi đang ngồi cạnh, tay nắm lấy tay tôi, mắt đỏ hoe. Bà nói nhỏ: “Con bé khỏe, đừng lo gì cả, nghỉ ngơi đi.”
Nhưng bên ngoài cửa phòng hồi sức, một trận khẩu chiến đang diễn ra dữ dội. Giọng mẹ chồng tôi the thé, giận dữ:
– Bà dạy con gái kiểu gì vậy? Sinh con gái mà cũng đòi nở mày nở mặt à?
Mẹ tôi đáp, giọng run rẩy:
– Bà nói gì kỳ vậy? Con cháu đều là máu mủ. Trai hay gái thì sao?
– Nhà tôi không cần con gái! Nếu không đẻ được thằng nối dõi thì biến khỏi nhà tôi!
Tôi nằm trong giường, tay nắm chặt ga giường, toàn thân run rẩy. Không thể tin nổi, bà ấy nói như vậy… nói về đứa con vừa mới chào đời của tôi.
Mẹ tôi bật khóc:
– Con gái tôi suýt chết để sinh đứa bé này. Bà còn mặt mũi nào nói thế?
– Vậy thì tốt nhất đừng về nhà tôi nữa. Tôi sẽ kêu thằng Tuấn lấy vợ khác. Sinh đứa vô dụng đó ra làm gì?
“Đứa vô dụng” – mẹ chồng tôi đã gọi cháu ruột của bà như vậy. Lúc ấy, trong đầu tôi như có cái gì đó nổ tung. Bao nhiêu uất ức, đau đớn, tủi nhục dồn nén bấy lâu nay như trào ra cùng một lúc. Tôi bật khóc nức nở. Mẹ tôi vội chạy vào, ôm lấy tôi, còn Tuấn thì chỉ đứng bên ngoài, mặt cắt không còn giọt máu, không biết can ngăn ai.
Khi tôi được chuyển lên phòng, tôi im lặng không nói một lời. Tuấn lắp bắp xin lỗi, nói rằng mẹ anh nóng tính, không cố ý. Nhưng làm sao một câu nói độc địa như thế lại là “không cố ý”? Người ta có thể buột miệng nói một lời khó nghe, nhưng không ai có thể vô tình phun ra nọc độc để nguyền rủa một đứa trẻ sơ sinh, máu mủ ruột rà.
Tôi im lặng đến ngày xuất viện. Khi về nhà, tôi ôm con mà nước mắt rơi lã chã. Mỗi lần nhìn con, tôi lại nghe văng vẳng câu nói ấy: “Đứa vô dụng đó sinh ra làm gì?” Tôi không thể quên, cũng không thể tha thứ.
Ba ngày sau, tôi bế con về nhà mẹ đẻ, để lại một bức thư cho Tuấn. Trong đó, tôi viết:
“Em đã cố gắng rất nhiều, chịu đựng rất nhiều. Nhưng đến khi con gái chúng ta vừa mở mắt chào đời mà đã bị chối bỏ, bị xúc phạm bởi chính bà nội của nó, thì em không còn gì để bám víu nữa. Em chọn ly hôn, không phải vì em hết yêu anh, mà vì em không muốn con em lớn lên trong một gia đình độc hại, nơi mà sự ghét bỏ đến từ những người thân thiết nhất.
Em không muốn con gái em lớn lên và tự hỏi vì sao nó không xứng đáng được yêu thương, chỉ vì nó là con gái.”
Tuấn gọi tôi, nhắn tin liên tục. Anh cầu xin tôi về, nói rằng sẽ dọn ra ở riêng, sẽ không để mẹ chồng xen vào nữa. Nhưng tất cả đã quá muộn. Vết cắt trong tim tôi không còn là một vết xước có thể lành. Nó là một vết thương sâu hoắm, rỉ máu, mang hình hài của một lời nguyền độc địa từ người bà nội.
Tôi chính thức nộp đơn ly hôn. Trong phiên tòa, mẹ chồng tôi không hề ăn năn, thậm chí còn nói: “Nó không có đạo làm con, dám bỏ nhà đi. May mà chưa sinh ra con trai, không thì lại mang đi mất.”
Tôi mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo:
– May thật, vì con trai sinh ra trong nhà bà… có lẽ cũng chỉ là cái máy sinh đẻ cho dòng họ mà thôi.
Tòa xử tôi được quyền nuôi con, vì cháu còn nhỏ, chưa đủ tuổi cai sữa. Tuấn cúi đầu, không nói lời nào. Có lẽ anh cũng biết, có những thứ một lời xin lỗi không bao giờ đủ.
Giờ đây, tôi sống cùng con gái, trong một căn hộ nhỏ thuê gần nhà mẹ. Mỗi sáng thức dậy, nhìn con cười khúc khích, tôi lại thấy mình mạnh mẽ hơn. Tôi không hối hận vì đã bước ra khỏi cuộc hôn nhân đó. Tôi chọn làm mẹ đơn thân, nhưng tôi sẽ dạy con biết yêu thương, biết tự hào về bản thân, và biết rằng, con không bao giờ là “đứa vô dụng” – như cái cách bà nội nó từng nói.
Vì con là cả thế giới của mẹ. Và vì con, mẹ sẵn sàng chống lại cả thế giới.